Thế nào gọi là không để bụng? Phải như Hình Hoan vậy, không cần biếttrước kia trong lòng đã phải chịu bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu tủi nhục,chỉ cần Vĩnh An có chút thiện ý, nàng có thể tự mình lẩm bẩm hóa giảitất cả khiềm khích, cười như hoa nở.
“Tướng công, tướng công, có đúng là chàng chịu đi cùng thiếp để cứu Nhậm Vạn Ngâm ra không?” Thânhình tròn thu lu lăn từ trong sân ra đến cổng, lắc lư chui vào xe ngựa,vừa đóng lại chiếc cúc đồng trên áo lông màu hồng đào, vừa vội vã xácnhận lại.
Tuy nô tài báo lại cho nàng như vậy, nhưng theo kinhnghiệm từ trước đến nay giúp Hình Hoan hiểu rằng, tướng công nhà nàngtính khí khó lường, không chừng cơn nóng giận nổi lên lại lừa nàng đếnchỗ hoang vắng, sau đó ra tay giết chết rồi vứt xác, như vậy cho thảnhthơi cả đời!
“Nàng nghĩ rằng ta rộng lượng vậy sao?” Chàngnghiêng mặt lườm, một Hình Hoan quen thuộc đã trở lại. Chỉ có điều, saochàng lại để lạc hồn phách đến mức này, bắt buộc phải nịnh hót bằng cách này thì mới được nàng gọi một tiếng thân mật “tướng công.”
“Hừm…” Quả nhiên nàng đã không nghĩ sai.
“Hứa với ta ba điều.”
“Vâng.” Nàng giống như một đứa trẻ, ngồi ngay ngắn, hai tay an vị trên đầu gối, khuôn mặt ngoan ngoãn chờ đợi lời tiếp theo của chàng.
“Thứ nhất, từ nay về sau nếu không được sự cho phép của ta, không được phép cởi áo bông ra.”
“Ừm, ừm.” Chàng nghĩ là nàng muốn cởi ra sao, lạnh lắm chứ, nếu không phảiNhậm Vạn Ngân khóc lóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh/1877932/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.