Còn hai tuần nữa là cô phải đi nhập học rồi nên mọi người cũng rủ cô đi chơi khắp nơi trên thành phố này. Vì nơi mà cô học là ở nước ngoài nên cô cảm thấy có chút buồn vì phải xa nhà, xa bạn bè và người yêu.
Trong hai tuần này không đi chơi với hội bạn thì là đi chơi với anh. Thời gian buổi tối thì cô ở nhà với bố mẹ. Hai anh trai của cô biết em gái sắp xa nhà nên cũng về nhà nhiều hơn.
Còn ba ngày nữa cô phải đi rồi nên thời gian này cô và anh dành thời gian cho nhau nhiều hơn. Hai người ngồi trong công viên ngắm nhìn hoàng hôn xuống. Thời gian chiều tà là lúc tâm hồn ta thoải mái nhất. Vứt hết mọi buồn phiền ra đằng sau chỉ có hai trái tim đang hướng về nhau.
“Đình Kiệt anh biết không? Thực ra em chưa bao giờ hết thích anh cả.” Cô tựa đầu vào vai anh nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tại sao??” Anh ôm lấy bả vai cô nhẹ giọng trả lời.
“Từ lúc gặp anh con tim em đã rung động. Mặc dù biết anh chỉ trêu đùa tình cảm của em mà thôi. Sau ngày hôm đấy em rất đau nhưng em không thể nào quên anh được. Những lúc gặp anh em lại không kìm được lòng mình mà muốn ôm lấy anh. Lúc anh ghen khi em đi với người khác em đã rất vui. Anh có biết em yêu nhiều đến mức nào không?”
Anh ngồi lặng im nghe cô kể, không biết từ lúc nào anh lại yêu cô gái nhỏ này. Nhìn cô đi với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-la-cua-toi/3509952/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.