“Sợ cái gì!” Tống Thanh Hoa lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi đè giọng quát.
Tưởng Diệc Sâm khó khăn nuốt khan một cái, nén lại âm thanh.
Đôi mắt khôn khéo của Tống Thanh Hoa híp lại đánh giá Cố Vũ Tùng rồi thờ ơ nói: “Chắc cậu ta đã nhớ lại rồi... Nhưng yên tâm, Cố Vũ Tùng là người thông minh, sẽ không nói lung tung trong lúc thế đâu.”
Mà cho dù là âm thầm tới, chắc chắn anh ta cũng không dám nói ra sự thật.
Dù sao ai cũng có khát vọng sống!
“Nhưng cậu ta và Tưởng Tử Hàn là bạn chí cốt, đừng nói là một bản giám định, bảo cậu ta chặn dao thì cậu ta cũng dám làm đấy...”
Đúng là loại hèn kém nhục nhã!
Tống Thanh Hoa thầm chửi một tiếng trong lòng, cũng lười khuyên tiếp.
Cố Vũ Tùng được Khương Thu Mộc đẩy lên sân khấu.
Đầu óc anh ta vẫn còn choáng váng, vậy nên khi ngồi trên xe lăn, toàn bộ cơ thể anh ta đều dựa vào thiết bị an toàn của xe lăn để cố định.
Cố Vũ Tùng nhìn Tưởng Tử Hàn, đôi môi trắng bệch khẽ hé mở, đôi mắt đỏ bừng đầy vẻ đau khổ: “Anh Hàn, xin lỗi, chuyện này đều là lỗi của em. Lúc trước ở Hải Thành, kết quả giám định ADN của Tống Hân Nghiên và Minh Trúc đã được đưa ra. Nhưng vì lúc ấy em uống nhiều rượu quá nên lấy nhầm báo cáo, thế nên...”
Nếu là trước kia, Tưởng Tử Hàn chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể phát hiện ra sơ hở trong lời nói của Cố Vũ Tùng.
Nhưng việc đặt chip có ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453790/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.