Còn chưa tới giờ làm, khu phòng bệnh VIP vô cùng yên tĩnh. Các bác sĩ và y tá trực đêm đi thay thuốc cũng đi lại nhẹ nhàng.
Khương Thu Mộc chạy tới phòng bệnh của Tống Dương Minh, nhẹ nhàng mở hé cửa ra.
Trong phòng kéo rèm cửa, đầu giường bệnh bật một chiếc đèn ngủ mờ mờ.
Tống Dương Minh ngủ rất sâu, Tống Hân Nghiên cũng đang ôm lấy Tưởng Minh Trúc lăn trên sofa ngủ ngon lành.
Đôi mắt của Khương Thu Mộc đỏ hoe, nước mắt lại chực trào.
Cô ấy nhìn gương mặt điển trai mà mình ngày nhớ đêm mong đang nằm trên giường bệnh, nỗi chua xót trong lòng cuồn cuộn trào dâng.
Anh Dương Minh tốt như thế, mình đã không còn sạch sẽ nữa, sao xứng với anh ấy chứ?
Cô ấy khẽ nức nở, hơi thở không ngừng run rẩy vì kìm nén thút thít.
Cánh tay của Tống Hân Nghiên nằm trên sàn dưới ghế sofa bị Tưởng Minh Trúc đè lên đã mất đi cảm giác.
Cô khẽ rên nhẹ, hơi nghiêng người để đổi tư thế khác.
Khương Thu Mộc bị dọa nên nhanh chóng lui về sau, chiếc đầu nhỏ nấp sau cánh cửa.
Phòng bệnh trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, các bác sĩ và y tá bên ngoài thay ca bắt đầu đi lại.
Khương Thu Mộc không dám ở lại, lau nước mắt, lẳng lặng khép cửa phòng rồi rời khỏi khu nội trú.
Cố Vũ Tùng từ văn phòng đuổi thẳng tới bãi đậu xe, sau khi tới nơi mới nhớ ra Khương Thu Mộc không có xe.
Anh ta lại nhanh chóng lái xe tới cổng bệnh viện.
Hai người lỡ nhau một đoạn thời gian, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453781/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.