Cố Vũ Tùng chẳng biết nên nói gì cho phải.
Anh ta mới là nhân vật chính của cái chuyện hề hước này đấy nhé! Vậy mà anh ta lại bị hai người họ bơ đẹp, không xem ra gì như thế!
Nhưng anh ta lại không đành lòng trách móc khi thấy hai cô gái đang nhìn nhau xúc động đỏ hoe mắt ấy.
Cố Vũ Tùng khẽ hắng giọng: “Khụ, hai cái người này, chẳng lẽ khi phụ nữ các chị gặp chuyện không thể tỏ ra yếu đuối chút được sao? Dù gì cũng nên cho đàn ông như tôi có đất thể hiện chứ hả?”
Lúc này Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc mới nhớ tới anh ta, quay sang nhìn anh ta cùng một lúc.
Cố Vũ Tùng nhìn lại hai người với vẻ bất đắc dĩ.
Lúc này Khương Thu Mộc mới sực nhớ ra mình còn đang cầm điện thoại của anh ta.
Cô ấy chột dạ trả lại bằng hai tay.
Cố Vũ Tùng nhận lấy rồi khẽ giọng trấn an: “Đừng lo, lúc nãy cô làm đúng lắm, giờ chắc là anh Hàn bị mắng cho tỉnh người luôn rồi đấy. Cô mà mắng cho anh ấy tỉnh ra thì anh ấy không chỉ không tức giận mà còn cảm ơn cô nữa kìa. Hơn nữa cô còn dùng điện thoại tôi mà mắng, dù trời có sập thì cũng có tôi che chở cho cô mà?”
Khương Thu Mộc từ từ bình tĩnh trở lại: “Thật... thật không?”
“Thật hơn vàng! Tôi đã lừa cô lần nào chưa?”
Khương Thu Mộc ngẫm nghĩ một lát, thấy cũng đúng lắm!
Đôi mắt Cố Vũ Tùng nhìn cô ẩn giấu tình cảm sâu đậm, anh ta khẳng định: “Về chuyện chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453764/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.