Trong lòng Tưởng Tử Hàn kìm nén bực bội, anh hất tay Tưởng Diệc Sâm ra, khinh thường nói: “Tôi không cần người khác nhận xét tôi có hiếu hay không!”
Không có bà cụ ở đây, Tưởng Diệc Sâm cũng không thèm giả bộ dáng vẻ anh em hòa thuận nữa.
Anh ta tặc lưỡi, chậm rãi nói: “Ai nói không phải đâu. Chẳng qua là trong nhà chúng ta quả thật rất cần một chuyện vui.”
Lửa giận trong lòng Tưởng Tử Hàn lại bùng lên, anh lạnh lùng lườm anh ta: “Nếu cần như vậy thì sao anh không tự đi mà cưới?”
Sau đó lạnh lùng xoay người bước đi.
Tưởng Diệc Sâm nhìn bóng lưng của anh biến mất ở cửa ra vào, nụ cười trên mặt dần tắt.
Anh ta lạnh giọng lẩm bẩm: “Nếu không phải giữ lại mày còn có ích thì ai dỗ mày làm chó gì…”
…
Tống Hân Nghiên hẹn ngày gặp Dạ Vũ Đình.
Có điều, Dạ Vũ Đình vẫn đang họp ở tổng công ty của Dạ Thị.
Cô đến tổng công ty Dạ Thị trước giờ hẹn, tìm quán cà phê bên cạnh Dạ Thị để ngồi đợi anh ta.
Vừa mới ngồi xuống đã thấy một chiếc xe mang biển số quen thuộc lọt vào tầm mắt, cuối cùng dừng lại trước cổng chính của Dạ Thị.
Tài xế nhanh chóng xuống xe, vòng qua ghế sau mở cửa xe, hộ tống một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi bước xuống.
Là Dạ Khải Trạch!
Cùng lúc đó, ở phía bên kia của hàng ghế sau, một cô gái với vóc dáng cao gầy cũng bước ra.
Cô ta đi bên cạnh Dạ Khải Trạch, dìu ông ta vào trong.
Tống Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453755/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.