Bên ngoài trại giam.
Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc vẫn luôn nôn nóng đợi ở bên ngoài.
Thấy luật sư Vệ đi từ bên trong ra, hai người vội vàng đi tới.
Tống Dương Minh vội vã hỏi: “Luật sư Vệ, Hân Nghiên ở bên trong thế nào rồi?”
Sắc mặt luật sư Vệ nghiêm túc: “Tinh thần vẫn tốt lắm, cô ấy cũng rất bình tĩnh. Điều không tốt duy nhất là trong vụ án lần này, cô ấy cũng rất bối rối, không cung cấp được những thông tin hữu ích, chứ đừng nói là bằng chứng tốt hơn...”
Mắt Khương Thu Mộc lập tức đỏ hoe.
Cô ấy vừa tức vừa lo: “Hân Nghiên thông minh như vậy, trước đây làm chuyện gì cũng để lại đường lui, gặp vấn đề gì cũng luôn có cách giải quyết, sao lần này lại... thực sự không có cách nào sao?!”
Luật sư Vệ trầm giọng nói: “Chỉ có đạo lý ngàn ngày làm giặc chứ làm gì có kiểu ngàn ngày phòng giặc đâu. Huống hồ cô ấy ngoài sáng, kẻ thù trong tối, cô ấy cũng không biết khi nào thì đối phương sẽ ra tay với cô ấy, và ra tay như thế nào...”
Tống Dương Minh vỗ vỗ vai Khương Thu Mộc, an ủi rằng: “Bây giờ là xã hội pháp trị, chưa làm thì chính là chưa làm, lưới pháp luật thưa nhưng khó lọt, chúng ta sẽ tìm được bằng chứng thôi.”
Luật sư Vệ cũng gật đầu: “Anh Tống nói đúng, cô Khương cũng đừng kích động, không phải chúng ta còn chưa từ bỏ hay sao.”
Anh ta nhìn sang hai người rồi hỏi: “Đúng rồi, hai người từng nghe nói tới cái người tên Nam Mặc Tầm này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453748/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.