Ánh mắt này của cô làm Tống Dương Minh thấy hơi đau lòng.
Im lặng một lúc, anh nghiêm túc nói: “Thu Mộc, em và Hân Nghiên đều là những cô gái rất tốt cực kỳ tốt, vì hai cô em gái này, anh tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Về nhà đi!”
Nói xong liền bước lên xe trực tiếp rời đi.
Trái tim của Khương Thu Mộc như gỗ trôi trên nước, chìm chìm nổi nổi.
Cô là cô gái rất tốt cực kỳ tốt, nhưng cũng là em gái.
Em gái ư...
Khương Thu Mộc nhếch miệng cười, nhưng cười mãi cười mãi, nước mắt liền chảy xuống.
Trái tim như bị ngâm vào trong nước chanh, vừa chua vừa xót...
...
Tống Dương Minh tới thẳng công ty của Tống Thanh Hoa.
Vừa tới ngoài cửa văn phòng của Tống Dương Minh, Tống Mỹ Như đã đi từ bên trong ra.
Nhìn thấy Tống Dương Minh, cô ta kinh ngạc một mất lát rồi lập tức cười nhiệt tình đi lên đón: “Anh à, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây vậy?”
Cánh tay dài của Tống Dương Minh vươn ra, thẳng thừng đẩy cô ta sang bên cạnh, đi lướt qua cô ta về phía cửa văn phòng.
Nụ cười trên mặt Tống Mỹ Như trầm xuống, chạy bước nhỏ xông lên, vươn tay chặn lại đường đi của Tống Dương Minh.
Cô ta không vui nhìn chằm chằm Tống Dương Minh: “Em biết anh vì Tống Hân Nghiên nên mới tới đây, anh à, lẽ nào anh không nhìn ra sao? Người phụ nữ kia vẫn luôn giả vờ trước mặt anh, ngoài mặt cô ta tỏ vẻ ngây thơ, nhưng thật ra lại vô cùng ác độc, chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453744/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.