Trong phòng bệnh.
Tưởng Minh Trúc buông tay Tống Hân Nghiên ra, chạy tới bên cạnh lục lọi tủ: “Con chuẩn bị quà cho mẹ đó.”
Rồi lấy ra một bức tranh ghép hình nhỏ.
Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn nhanh chóng ghép qua ghép lại bên trên, chẳng mấy chốc tranh ghép hình nhỏ đã được cô bé điều chỉnh xong.
“Nhìn nè.” Cô bé đưa cho Tống Hân Nghiên tranh ghép hình với vẻ thần bí, trong mắt tràn ngập mong đợi.
“Đây là gì thế?”
Tống Hân Nghiên nhận lấy, xoay hướng lại, bức hình trên tranh ghép liền xuất hiện trước mắt.
Là ảnh chụp chung của cô và Tưởng Minh Trúc.
Cô nhóc biến ảnh chụp của bọn họ thành tranh ghép hình.
Tưởng Minh Trúc cười toe toét lên trông giống y hệt nụ cười trong bức ảnh: “Con ghép đó.”
Cô bé lùi về sau một bước, khom người chín mươi độ với Tống Hân Nghiên: “Tống Hân Nghiên, con biết, ngày đó con lại được mẹ cứu. Con vẫn còn nhỏ, không cho mẹ được sự cảm ơn thực sự nào, nhưng con sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Nếu như lão Tưởng bắt nạt mẹ, mẹ cứ nói với con, con sẽ xử lí lão Tưởng giúp mẹ!”
Tống Hân Nghiên vừa cảm động vừa đau lòng.
Cô cầm tranh ghép hình, ôm chặt Tưởng Minh Trúc vào lòng: “Cảm ơn món quà của con, mẹ rất vui. Nhưng Minh Trúc, mẹ cứu giúp con không phải là mong được con báo đáp đâu nhé.”
Cô buông cô bé ra rồi yêu chiều vỗ cái đầu nhỏ của cô bé: “Con lớn lên trong bình an hạnh phúc chính là lời cảm ơn tốt nhất dành cho mẹ rồi. Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453732/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.