Tống Hân Nghiên buông Tưởng Minh Triết ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Ở khúc quanh, Tưởng Tử Hàn mặt mũi tái nhợt bước nhanh về phía bên này.
Sau lưng anh còn có Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh chạy chậm theo.
Vừa nhìn thấy anh, Tống Hân Nghiên cứ như đột nhiên tìm được chỗ dựa đáng tin, trái tim hốt hoảng cũng hạ xuống.
Tưởng Tử Hàn là ba của Minh Trúc, đồng thời cũng là một bác sĩ tài giỏi.
Anh là người hiểu rõ nhất về tình trạng cơ thể của con gái mình.
Minh Trúc được cứu rồi!
Tống Hân Nghiên xúc động tiến lên đón: “Tưởng…”
Cô vừa mới định nói tình hình của Tưởng Minh Trúc cho Tưởng Tử Hàn biết.
Người đàn ông đã bóp chặt cổ cô, ném cô lên tường.
“Tống Hân Nghiên, rốt cuộc trong lòng cô chứa cái gì! Minh Trúc vẫn còn là một đứa con nít, cô lại dám ra tay với con bé?”
Cảm giác ngạt thở khiến nước mắt Tống Hân Nghiên trào ra.
Cô cắn răng, cố nén nước mắt, bình tĩnh nhìn anh.
Hóa ra trong lòng anh, cô đã kinh khủng đến mức này rồi!
Tống Hân Nghiên đột nhiên nản lòng.
Biết có Tưởng Tử Hàn ở đây chắc chắn Tưởng Minh Trúc sẽ không xảy ra chuyện, cô cũng hoàn toàn thả lỏng tâm trạng.
Không giải thích, không tức giận, cả người giống như một con rối không có cảm xúc. Trong đôi mắt ngoài sự chết lặng và thất vọng ra cũng chỉ còn sự lo lắng, đau lòng và tự trách của mình dành cho Tưởng Minh Trúc.
Thái độ này của cô hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453716/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.