“Cạch cạch!”
Tiếng đóng cửa phòng làm việc vang lên, lúc này Tưởng Tử Hàn mới đột nhiên hoàn hồn.
Anh dựa lưng vào tường, há miệng ra thở dốc, hai tay buông thõng bên hông nắm lại thật chặt.
Khốn nạn! Cơ thể anh lại có phản ứng!
Tưởng Tử Hàn nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cảm giác khô nóng trong cơ thể.
Cùng một cái hố mà anh lại rơi xuống đó hai lần liên tiếp!
Quan trọng là cả hai lần anh đều bị người phụ nữ đáng ghét kia chiếm thế thượng phong!
Tưởng Tử Hàn vô cùng buồn bực, anh quay người lại, đấm một quyền xuống cánh cửa bên cạnh.
“Rầm!”
Tiếng động rất lớn truyền ra bên ngoài cửa.
Ở ngoài cửa phòng làm việc, John vừa mới sờ lên tay nắm cửa chuẩn bị mở cửa bước vào, tay lập tức như bị phỏng, anh ta vội thả tay ra rồi quay người rời đi.
Anh ta vẫn nên… Chút nữa mới quay lại thì hơn…
Ở bên kia.
Cơ thể của Tống Hân Nghiên căng cứng, mãi đến lúc cô bước vào thang máy rồi, khí thế toàn thân mới đột nhiên thả lỏng.
Cô dựa lưng vào vách trong thang máy, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, trên mặt không còn vẻ quyến rũ duyên dáng mà tự tin ung dung lúc nãy nữa.
Trong lòng cô chỉ còn lại cảm giác chua xót đến tận cùng.
Tống Hân Nghiên thở dài.
Tưởng Tử Hàn ơi là Tưởng Tử Hàn, một người kiêu ngạo như anh, có lẽ trong trí nhớ chưa từng có kinh nghiệm ăn trái đắng bao giờ đúng không?
Lúc này anh có phải tức muốn chết rồi hay không?
Thực ra cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453703/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.