Trái tim đầy đau khổ của Tống Hân Nghiên bỗng trở nên ấm áp.
Cô đứng dậy đi đến trước bàn ăn, cầm lấy đũa rồi ăn từng miếng một.
Trong đáy mắt là nước mắt chực trào.
“Cảm ơn.” Giọng cô khàn khàn.
Thấy cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng chịu ăn, lúc này Cố Vũ Tùng thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta thư thả ngả lưng vào ghế, suy nghĩ cũng thoải mái hơn: “Không cần đâu. Mặc dù không vì anh Hàn thì tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết nhau, còn cùng trải qua sinh tử nữa, dù thế nào cũng được coi như bạn bè.”
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh không một tiếng động.
Tống Hân Nghiên và Cố Vũ Tùng đều ngẩn người.
Im lặng vài giây, Cố Vũ Tùng lại lên tinh thần: “Đúng rồi, trước khi đến đây tôi đã gặp Ellis, tình hình mẹ chị rất ổn định, bắt đầu tiến vào giai đoạn trị liệu rồi. Nhưng trong phương án trị liệu có một nội dung là yêu cầu người thân tới thăm bệnh định kỳ. Vì vậy…”
Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên rồi nghiêm túc nói: “Có lẽ khoảng thời gian tới chị sẽ không thể về nước ngay được.”
“Ừm.” Sắc mặt của Tống Hân Nghiên lạnh nhạt, đáp lại một tiếng mà lòng không yên.
Cố Vũ Tùng thấy vậy thì hơi khó chịu, anh ta dời tầm mắt sang chỗ khác, tiếp tục nói những bố trí của mình với cô: “Chị không cần lo về an ninh ở bệnh viện đâu, an ninh ở bệnh viện vốn dĩ đã rất tốt rồi, tôi còn sắp xếp thêm người qua đó để tăng cường an ninh nữa. Chị phải ở đây khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453672/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.