Sở Thu Khánh bị ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng không gợn sóng này khiến đáy lòng nôn nóng, đứng ngồi không yên.
Chẳng lẽ ca phẫu thuật xảy ra vấn đề?
Cuối cùng Tưởng Tử Hàn đánh mắt về, nhẹ giọng nói: “Được.”
Sở Thu Khánh chợt thở phào nhẹ nhõm, yên lòng nở nụ cười.
Ngoài cửa.
Tống Hân Nghiên như thể bị một chữ “Được” kia của Tưởng Tử Hàn đâm vào lồng ngực, đánh cho cô không thể tỉnh táo trở lại.
Cô thẫn thờ nhìn người đàn ông trong phòng bệnh.
Gương mặt quen thuộc, diện mạo quen thuộc, nhưng chỉ qua một đêm, người đàn ông này và người đã dịu dàng, cưng chiều cô ngày hôm qua như hai người hoàn toàn khác.
Nghe xong, Cố Vũ Tùng cũng phải hít ngược một hơi.
Tốc độ đi tìm đường chết của anh Hàn thật sự đến cả tên lửa cũng đuổi không kịp.
Khó khăn lắm thái độ Tống Hân Nghiên mới mềm mỏng xuống bớt, bây giờ anh lại muốn “game over” nó lần nữa.
“Chị dâu, não anh Hàn đang bị thương, lời nói lúc này của anh ấy không thể tính được đâu.”
Cố Vũ Tùng trước nay mồm mép ngọt lịm nay lại luống cuống, nói năng hơi lộn xộn: “Với lại, anh ấy chỉ là tạm thời như thế, sẽ khỏe lại nhanh thôi... Chị, chị đừng so đo với anh ấy.”
Nói thì là nói như vậy, nhưng chính bản thân anh ta cũng cảm thấy không đủ sức thuyết phục.
Thân là một bác sĩ, anh ta đã từng gặp qua đủ kiểu bệnh nhân, các kiểu mất trí nhớ lại càng không hề ít.
Nhưng trường hợp trí nhớ hỗn loạn sau khi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453668/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.