Một chiếc xe tham quan lái tới.
Sở Thu Khánh duỗi tay ra mời.
Nhóm người lần lượt lên xe.
Chiếc xe chạy rất chậm.
Sở Thu Khánh ngồi đối diện Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên, cao ngạo hất cằm lên, ra vẻ bà chủ: “Nơi đây là một trong những tài sản của bác Tưởng ở nước M, trang viên này là nơi đầu tiên bác ấy đầu tư vào, giá thị trường hiện tại có lẽ là...”
Nghe thấy những con số đáng kinh ngạc thỉnh thoảng bật ra từ miệng cô ta, Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức âm thầm ngạc nhiên trong lòng.
Còn mặt Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn thì lại bình tĩnh vô cùng.
Hai người nắm tay nhau như thể bên cạnh không có người khác.
Một cơn gió thổi tới làm rối tung mái tóc của Tống Hân Nghiên.
Tưởng Tử Hàn mỉm cười yêu chiều, vươn tay ra dịu dàng vén lại tóc cho cô.
“Cho nên, so với Tưởng Thị, nơi đây mới là nền móng của bác Tưởng, Tử Hàn anh...”
Sở Thu Khánh nói đến miệng khô không khốc, vừa quay đầu lại mới nhận ra Tưởng Tử Hàn hoàn toàn không nghe.
Anh nghiêng mặt nhìn Tống Hân Nghiên chăm chú, người lúc nào cũng nghiêm túc như anh lại không kiềm chế được mà nhoẻn miệng cười, khiến khí chất lạnh lùng cao quý của anh lập tức trở nên gần gũi hơn nhiều.
Sở Thu Khánh vừa đố kị vừa căm hận, khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp lập tức trầm xuống.
Cô ta dừng lại, nhìn chằm chằm hai người như thể không có ai khác trước mặt.
Tống Hân Nghiên quay đầu lại, mỉm cười xin lỗi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453662/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.