“Còn có một khả năng nữa.”
Tưởng Tử Hàn nhìn cô rồi nghiêm túc nói.
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, ánh mắt chợt va phải đôi mắt sâu của anh: “Anh nói là… ba của em ư? Tống Thanh Hoa biết tung tích của ông ấy?”
Cô hơi chấn động, trầm mình vào nỗi khủng hoảng không tên.
Mẹ, con, ba… Nếu Tống Thanh Hoa nắm tất cả trong tay, rốt cuộc bà ta muốn làm gì!
Tống Hân Nghiên đè nén sự hoảng loạn tận đáy lòng: “Dù thế nào đi nữa, nếu bà ta không đưa người tới trước mặt em, em tuyệt đối sẽ không tin bà ta!”
Đúng, không thể dễ dàng rơi vào cái bẫy của bà ta được!
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô khẽ tái nhợt, tim Tưởng Tử Hàn như bị ai véo đau.
Anh ôm cô vào lòng: “Đừng nghĩ nhiều, mặc dù Tống Thanh Hoa ác độc xảo quyệt nhưng sắp đặt nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ không lôi hết tiền cược ra dễ dàng vậy đâu, cũng sẽ không để tiền cược biến mất đơn giản như thế. Nhiệm vụ cấp thiết chúng ta phải làm bây giờ là mau chóng chữa khỏi cho mẹ em…”. Tìm đọc thêm tại — T r U m T r ? ? e ?.V? —
Đang nói, điện thoại bỗng reo lên.
Tưởng Tử Hàn buông Tống Hân Nghiên ra, nhấc máy.
Cuộc gọi là Tô Thần Nam gọi tới.
Anh ta không chào hỏi gì mà đi thẳng vào đề luôn: “Tôi điều tra được tin tức của bác trai rồi.”
Vừa dứt lời, không gian nho nhỏ trên vòng đu quay im lặng tới mức nghe được tiếng kim rơi.
Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453657/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.