“Vậy thật sự cảm ơn anh.”
Giọng nói Tống Hân Nghiên hờ hững, kèm theo sự trào phúng.
Cô tò mò hỏi: “Tưởng Tử Hàn, có phải anh đã sớm biết sự tồn tại của Nam Mặc Tầm không? Cho nên ngày đó, khi nhìn thấy những bức ảnh chụp chung trên mạng của tôi và Dạ Vũ Đình, anh mới có thể bình tĩnh như vậy. Còn có chuyện hôm nay, quá khứ của Dạ Vũ Đình và Nam Mặc Tầm đột nhiên lộ ra, hơn nữa trực tiếp vọt lên đứng đầu hot search. Nói không có ai ở sau lưng giở trò, chính tôi cũng không tin. Đây cũng là do anh làm ra đúng không?”
“Đúng.”
Tưởng Tử Hàn không muốn giấu giếm, anh kiên nhẫn giải thích: “Nhưng anh cũng không biết sớm hơn em bao nhiêu. Khi đó em đang nằm viện, thân thể không tốt, anh lại không chắc tình cảm của em dành cho Dạ Vũ Đình, cho nên mới không nói cho em biết...”
“Anh lo lắng em yêu Dạ Vũ Đình, sợ em biết mình chẳng qua chỉ là vật thế thân rồi sẽ khổ sở?”
Tống Hân Nghiên nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại khổ sở.
Buồn bực, giống như đè lên một tảng đá lớn không thể di chuyển.
Cô mỉm cười tự giễu, không đợi anh trả lời đã nói: “Thật không may, em chỉ có một trái tim. Trái tim đó dành cho một người khác rồi, sau đó bị đâm hàng trăm ngàn lỗ, khó có thể rung động với người khác được…”
Tưởng Tử Hàn bị lời nói của cô làm cho chấn động, trái tim đập nhanh, kìm lòng không được một phen mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực.
Hốc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453648/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.