🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tâm thần của Tống Hân Nghiên rất loạn, mắt đỏ tới mức gần như muốn rơi huyết lệ, nhanh chóng lấy khăn giấy ở chỗ điều khiển, vo lại, nhét vào trong miệng của Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn cưng chiều nhìn cô, túm lấy cổ tay đang làm loạn của cô, lấy giấy ăn trong miệng ra, dịu giọng nói: “Được, nghe em, đến bệnh viện khám cho anh trước.”
Ánh mắt của anh dường như muốn làm bỏng người, Tống Hân Nghiên không khỏi run rẩy, giật tay lại, tay chân luống cuống khởi động xe lần nữa, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tưởng Tử Hàn nhìn lộ tuyến xe chạy xiêu vẹo của chiếc xe, anh không khỏi lo lắng cho an toàn tính mạng của mình, yên tâm mà ngất đi.
Tống Hân Nghiên: “...”
Nước mắt vô dụng rơi xuống một giọt.
Cô nhanh chóng lau đi.
Một tay điều khiển vô lăng, một tay cầm điện thoại lên, tìm số điện thoại của Cố Vũ Tùng rồi gọi.
“Cậu... cả Cố, Tưởng Tử Hàn bị viêm dạ dày, đau tới ngất đi, chúng tôi... chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện riêng của Tưởng Thị.
Khi Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn đến bệnh viện, Cố Vũ Tùng và bác sĩ đã đẩy giường cấp cứu đợi ở cửa khu cấp cứu.
Cố Vũ Tùng và bác sĩ lao tới, lắm tay lắm chân đỡ anh ra khỏi xe, chuyển sang giường bệnh di động, kiểm tra hô hấp và mức nước...
Khi Cố Vũ Tùng và bác sĩ đang thương lượng đưa anh đi kiểm tra bước tiếp theo thì Tưởng Tử Hàn đã tỉnh.
Anh sau khi truyền nước lập tức dễ chịu hơn rất nhiều, trực tiếp từ chối: “Những y thuật của các cậu đừng bày ở trước mặt tôi nữa, bản thân tôi có thể không rõ cơ thể của mình sao? Truyền xong bình dịch này, kê ít thuốc trở về uống điều trị là được.”
Tống Hân Nghiên đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn anh, trong lồng ngực dấy lên một cơn tức giận mãnh liệt.
Cô lười quan tâm anh, nhíu mày liếc nhìn Cố Vũ Tùng.
Cố Vũ Tùng nhận được tín hiệu, vội nói: “Anh Hàn, chính vì anh là bác sĩ, mới không thể giấu bệnh sợ thầy được.”
Tưởng Tử Hàn bảo lấy thuốc uống cho anh, bỏ vào trong miệng, anh rút kim ra muốn xuống giường: “Tôi và Hân Nghiên tới bệnh viện quân khu trước, để cô ấy thụ...”
Còn chưa nói hết câu, cửa phòng cấp cứu được người ta vội vàng chạy ra.
Chúc Minh Đức đổ môi hột lao tới: “Boss tỉnh rồi sao? Chuyện gì vậy, lần này sao lại nghiêm trọng như vậy?”
Cố Vũ Tùng nhún vai: “Tôi biết đâu chuyện gì, anh ấy đâu chịu làm kiểm tra bước tiếp theo.”
Chúc Minh Đức mặt mày lo lắng: “Vẫn là làm kiểm tra đi, yên tâm. Anh trước đó bị viêm dạ dày, nhưng cứ hay phát tác, khoảng thời gian gần đây tần suất phát tác đột nhiên cao lên không ít, hơn nữa mỗi lần phát tác thì anh chỉ uống ít thuốc, bây giờ nhìn thuốc này căn bản vô dụng rồi...”
Tống Hân Nghiên nghe những điều này thì càng tức giận.
Mắt cô đỏ ngầu mà gầm lên: “Tưởng Tử Hàn anh có phải rất muốn chết không? Muốn chết thì xin kính nghiệp một chút, đừng ở trước mặt chúng tôi cố tỏ vẻ kiên cường không tới chốn.”
Lời này thật sự không khách sáo.
Chúc Minh Đức đột nhiên không dám lên tiếng nữa.
Cố Vũ Tùng cũng lặng lẽ lùi lại.
Tống Hân Nghiên tức đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, trực tiếp căn dặn Cố Vũ Tùng: “Sắp xếp kiểm tra cho anh ta!”
Quay đầu trừng mắt Tưởng Tử Hàn: “Nếu anh không làm kiểm tra thì đừng hòng kêu giáo sư của anh đi khám bệnh cho mẹ tôi!"
Chúc Minh Đức: “...”
Cố Vũ Tùng: “...”
Hai người không dám thở mạnh, ngầm hiểu ý lần nữa lặng lẽ nhìn về phía sau.
Quả nhiên, một núi không thể chứa hai hổ, muốn trấn áp một con hổ đực mãi mãi chỉ có hổ cái!
Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên mắt lớn nhìn mắt nhỏ mười mấy giây, cuối cùng anh đầu hàng, bất lực nhận thua: “Tôi làm.”
Anh khí thế hừng hực trừng mắt với Cố Vũ Tùng: “Còn không kêu người đi chuẩn bị.”
Gầm xong lại có chút trút giận: “Siêu âm B và CT nội soi dạ dày, Hân Nghiên muốn làm gì thì sắp xếp làm cái đó.”
Chúc Minh Đức: “...”
Ông chủ, cốt khí của anh đâu?!
Cố Vũ Tùng: “...”
Vợ quản nghiêm gì chứ, thật là không nỡ nhìn!
Nhưng!
Cố Vũ Tùng xoay đầu lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Tống Hân Nghiên.
Cho nên nói, một vật đè một vật, người đè Tưởng Tử Hàn chính là vợ.
Tống Hân Nghiên nhận được cái like của Cố Vũ Tùng, mặt không cảm xúc lườm anh ta, xoay người muốn rời đi.
Tưởng Tử Hàn nhanh chóng ngồi dậy kéo người lại: “Em ở bên anh.”
Tống Hân Nghiên mất kiên nhẫn mà quay đầu lại: “Anh là Tưởng ba tuổi hay sao?”
“Nếu Tưởng ba tuổi có thể khiến em ở lại, vậy đúng là anh.”
Cố Vũ Tùng, Chúc Minh Đức: “...”
Hai người thật sự muốn ôm mặt, quá mất mặt rồi!
Khóe miệng của Tống Hân Nghiên giật giật, vừa muốn hất Tưởng Tử Hàn ra thì nghe anh lạc lõng nói: “Ngộ nhỡ anh kiểm tra ra ung thư dạ dày gì đó, ngay cả một người thân thật sự quan tâm anh cũng không ở bên cạnh...”
Anh nắm chặt cổ tay của cô: “Hân Nghiên, có em ở bên cạnh anh thì anh không sợ nữa.”
Tống Hân Nghiên tức đến mức nghiến răng, thật sự muốn tát một cái vào miệng của anh: “Anh có thể im miệng được không!”
“Vậy em ở lại không?”
“Mẹ kiếp tôi là gì của anh mà tôi phải ở lại? Tôi chỉ là vợ cũ, tôi...”
“Nếu em để bụng anh có thể lập tức biến em thành vợ hợp pháp.”
Vợ cái quỷ...
Tống Hân Nghiên bực bội muốn giết người.
Mẹ kiếp tên này bị quỷ nhập rồi sao!?
Cô tức giận hất tay của anh ra: “Tưởng Tử Hàn anh đủ rồi! Anh là bị bệnh dạ dày, không phải đầu óc có bệnh!”
Người đàn ông trên giường vốn suy yếu, sắc mặt cũng rất trắng bệch, lúc này ánh mắt trở nên ảm đạm, khiến người khác không nhẫn tâm.
Cố Vũ Tùng không nhìn nổi nữa.
Anh Hàn cao cao tại thượng của anh ta...
“Chị dâu! Anh Hàn anh ấy là nói đùa, chị...”
“Ai là chị dâu của cậu!”
Tống Hân Nghiên thật sự tức đến mức đỉnh đầu sắp bốc khói rồi.
Nhưng trong lòng cô lại sinh ra cảm giác buồn bã.
Bởi vì cô mềm lòng rồi, trong lòng vậy mà sinh ra cảm giác không lỡ.
“Được, không phải chị dâu thì không phải chị dâu. Vậy chị biết tình trạng sức khỏe thật sự của anh Hàn không? Mỗi năm anh ấy đều buộc phải làm hai lần kiểm tra sức khỏe, viêm dạ dày là bị từ lúc nhỏ, dạ dày vốn yếu ớt, càng dưỡng càng mỏng. Cho nên bây giờ đồ có chút kích thích cũng không thể ăn uống, nước ấm dưới 30 độ cũng không thể uống, gia vị có thêm một chút, lưỡi cũng không nếm ra được, nhưng dạ dày có thể thật sự phản ứng...”
Tống Hân Nghiên nhớ tới lúc ở Hải Thành, lần đầu tiên ở nhà họ Tưởng nấu mì.
Tối hôm đó cô nấu liên tiếp ba lần mới hợp cái dạ dày của người đàn ông bệnh kiều này.
Thì ra...
“Im miệng!”
Tưởng Tử Hàn quát Cố Vũ Tùng, có hơi mất mặt: “Cậu từ khi nào học cái thói lôi thôi hơn cả phụ nữ thế.”
“Được được được, em im miệng em im miệng.”
Cố Vũ Tùng im lặng trợn trừng mắt, anh ta đây là vì ai chứ.
Không biết lòng người tốt mà.
Kiểm tra đầu tiên mà Tưởng Tử Hàn làm chính là nội soi dạ dày.
Chuẩn bị xong, bác sĩ đang muốn đẩy anh vào phòng kiểm tra.
“Khoan đã.”
Anh hô dừng, lo lắng túm lấy tay của Tống Hân Nghiên: “Em sẽ ở đây đợi anh, đúng chứ?”
Tống Hân Nghiên mím môi không nói chuyện.
Ngón tay của Tưởng Tử Hàn siết chặt lại.
Tống Hân Nghiên cũng cảm nhận được đau đớn, hơi nhíu mày.
Tưởng Tử Hàn vội buông tay, trong lòng lại buồn bã, hằn học nói: “Tống Hân Nghiên, nếu anh tỉnh lại không nhìn thấy em thì anh dỡ căn nhà của nhà em...”
“Muốn dỡ thì đi dỡ, dù sao nhà họ Tưởng của anh không thiếu chút tiền đó.”
Tâm trạng của Tống Hân Nghiên cực kỳ phức tạp.
Còn có thể trẻ con hơn nữa không?!
Cô vô tình hất tay của anh ra, giúp bác sĩ đưa người vào trong phòng kiểm tra một cách vô tình.
Cố Vũ Tùng, Chúc Minh Đức ôm mặt.
Thật sự là... quá quá quá mất mặt rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.