Lịch trình hiện tại của Tống Hân Nghiên rất ổn định, nhà, công ty, bệnh viện, ngày nào cũng ba điểm trên một đường thẳng như vậy.
Ngày hôm nay, tâm trạng của Thẩm Hoài Ngưng không được ổn định lắm, cô ở bệnh viện rất lâu, khi về đến nhà thì đã là rất muộn.
Ai mà ngờ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Khương Thu Mộc nằm bò trên tay vịn của ghế sofa ngủ thiếp đi.
Tháng 12, nhiệt độ ở thủ đô đã gần tới mức đóng băng, dự báo thời tiết nói hai ngày này sẽ có tuyết, cô gái ngốc nghếch kia ngủ như vậy không sợ sẽ bị cảm lạnh sao?
Tống Hân Nghiên vội vàng chạy đến: “Đầu Gỗ, mau dậy đi, về phòng rồi ngủ.”
Khương Thu Mộc bị cô lay qua lay lại nhưng hoàn toàn không có ý định muốn tỉnh.
Tống Hân Nghiên chau mày: “Đầu Gỗ?”
Cô vỗ nhẹ vào mặt Khương Thu Mộc.
Nhiệt độ trên người Khương Thu Mộc nóng đến dọa người.
Tống Hân Nghiên giật mình, vội vàng sờ trán cô, quả nhiên là đang bị sốt.
Lại còn sốt đến mức không biết trời đất trăng sao gì.
“Dì La!”
Tống Hân Nghiên vội vàng gọi dì La bảo mẫu.
Dì La lập tức chạy từ trong phòng ra: “Cô Tống, cô về rồi sao, có chuyện gì vậy?”
Tống Hân Nghiên về phòng lấy một cái chăn ra đắp lên người cho Khương Thu Mộc: “Đầu Gỗ sốt rồi, phải mau chóng đưa cậu ấy tới bệnh viện, dì tìm một cái túi đá giúp cậu ấy hạ nhiệt đã, tôi đi tìm chứng minh thư của cậu ấy.”
Dì La nghe vậy cũng cuống cuồng lên theo, vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453628/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.