Tống Hân Nghiên đã trở lại làm việc tại PL sau hai ngày nghỉ ngơi. Vừa đến công ty, Đường Vũ Diệp liền vội vàng lấy mấy bản báo cáo đi tìm cô: “Cuối cùng cũng tới rồi, xem thử cái này. Ngày hôm qua phòng thí nghiệm đã đưa ra một tỷ lệ phối mới, độ tinh khiết quả thực tốt hơn tất cả các sản phẩm cùng loại trước đây. Bây giờ đợi khi cho ra tinh chất (serum),là có thể trực tiếp tiến hành bước cuối cùng của thử nghiệm.” Tống Hân Nghiên nhận lấy báo cáo trên tay, lật từng trang một xem từng số liệu trên đó, ánh mắt dần dần sáng lên: “Xem ra hiệu quả thực sự rất tốt. Hầu hết các loại tinh chất trên thị trường đều không tốt bằng PL, công thức mới này thêm vào tinh chất của PL chắc chắn sẽ thành công!” Đường Vũ Diệp ôm Tống Hân Nghiên kích động: “Em yêu ơi, em là ngôi sao may mắn của tôi.” Mấy năm nay từ khi cô ấy đến PL, tuy có thành tựu không nhỏ trong việc nghiên cứu phát triển mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da, nhưng lại không có bước đột phá lớn nào, vì vậy mới bị Ninh Bội của Hoa Thắng chèn ép suốt nhiều năm như vậy. Bây giờ nhìn thấy sản phẩm mới lấp lánh rực rỡ, Đường Vũ Diệp vui sướng tới mức vành mắt đỏ lên: “Vốn là ngày hôm qua đã muốn nói với em, nhưng John nói em bị bệnh, đừng quấy rầy em.” Đường Vũ Diệp buông cô ra, quan tâm nói: “Mà này, người em thế nào rồi?” “Bệnh vặt thôi.” - Tống Hân Nghiên mỉm cười nói qua loa: “Tham ăn lẩu quá nên viêm dạ dày ruột.” Đường Vũ Diệp nhíu mày: “Vậy phải nghỉ ngơi cho thật tốt.” “Ừm.” Tống Hân Nghiên đáp lại, đi vào phòng thay quần áo. Cô không nói với John chuyện mình bị bệnh. Khi xin nghỉ phép chỉ nói là có việc, sao John biết cô bị ốm? Hay là, khi Đường Vũ Diệp đi hỏi, anh ấy chỉ nói cho có lệ để đuổi cô ấy đi, nào ngờ lại trúng mà thôi? Hay... John quen biết ai ở cạnh cô? Tống Hân Nghiên nghĩ mãi không ra nên cũng lười nghĩ nữa, tập trung vào phòng thí nghiệm. Sau khi tan ca, cô mua hoa đến bệnh viện quân y thăm mẹ. Trong phòng bệnh, Thẩm Hoài Ngưng ôm một con búp bê, mải mê dịu dàng dỗ dành: “Cục cưng bé nhỏ Hân Nghiên... mau tỉnh lại đi. Ngoan, ăn nào. Nếu không ăn...... cục cưng bé bỏng sẽ không trở nên xinh đẹp được đâu...” Lẩm bẩm trong miệng, bà ấy cầm chiếc thìa nhựa mềm bà dùng để uống nước, múc nước đút vào miệng búp bê. Đầu của con búp bê nhanh chóng bị ướt sũng. Thẩm Hoài Ngưng không hề nhận ra có gì đó không đúng, ngơ ngác cười. Từ cho ăn đến lúc ru ngủ, Thẩm Hoài Ngưng đặt con búp bê xuống một cách cẩn thận và nhẹ nhàng, cầm len bên cạnh lên bắt đầu đan áo len cho búp bê... Tống Hân Nghiên đứng ngoài cửa, quan sát tất cả những chuyện này qua ô kính trên cửa. Khi y tá quay lại, cũng đứng ngoài cửa theo dõi cùng Tống Hân Nghiên: “Tình trạng của dì Thẩm không có tiến triển, nhưng vì mấy ngày nay không gặp cô, nên đã chuyển nỗi nhớ cô sang con búp bê.” Cô y tá lại cho Tống Hân Nghiên một nụ cười an ủi: “Nhưng mỗi khi tinh thần hoảng loạn, xem con búp bê thành cô, bà ấy sẽ quên hết mọi thứ xung quanh mình, nói chuyện cũng không khó khăn như lúc còn tỉnh táo, cũng coi như là tiến bộ.” Tống Hân Nghiên kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng, khàn giọng nói: “Mấy ngày nay vất vả cho cô rồi.” Đẩy cửa đi vào: “Mẹ, con về rồi.” Cô đưa những bông hoa đã mua cho Thẩm Hoài Ngưng đang ngồi trên xe lăn. Thẩm Hoài Ngưng dường như không nhìn thấy những bông hoa mà cô đưa, nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên vài giây, đột nhiên cười toe toét: “Hân Nghiên...” “Dạ.” Tống Hân Nghiên để hoa sang một bên, cúi người ôm Thẩm Hoài Ngưng, ấm áp nói: “Mẹ, Hân Nghiên đã về.” Thẩm Hoài Ngưng vui vẻ như một đứa trẻ, ôm Tống Hân Nghiên không buông. Lòng Tống Hân Nghiên lại ngày càng chua xót. Rốt cuộc là phải yêu thường tới mức nào mới có thể khiến một người mẹ dù đã trở thành thế này nhưng luôn nhớ đến con gái mình, muốn chăm sóc con gái. Khi nhìn thấy con gái, thì cảm thấy hạnh phúc như có cả thế giới? Tiếp đó, Tống Hân Nghiên ăn tối cùng Thẩm Hoài Ngưng, đẩy bà xuống lầu đi dạo, sau khi về phòng thì giúp bà gội đầu tắm rửa. Lấy nước làm ướt tóc bà, mái tóc trắng không thể giấu được trong lớp bọt dày của dầu gội, trái tim của Tống Hân Nghiên thắt lại. Trên đời này, điều chua xót nhất của hai mẹ con chỉ có thể là: khi gặp nhau thì mẹ đã già, còn con gái thì sớm đã mất đi dáng vẻ thời thơ ấu. Giữa khoảng thời gian đó, chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều năm tháng đáng lẽ phải cùng nhau trưởng thành. “Mẹ, mẹ đợi con, đợi con giải quyết xong tất cả mọi việc, con sẽ đưa mẹ về nhà.” Tống Hân Nghiên kìm nén nỗi xúc động, hôn lên gương mặt mang dấu vết năm tháng của mẹ: “Sau này nếu nhớ con, mẹ có thể nhờ dì y tá gọi video cho con.” Cô sẽ cố gắng hết sức để bù đắp tình cảm mẹ con đã mất hơn 20 năm nay. Cũng sẽ cố gắng hết sức để sưởi ấm cho mẹ bằng tình yêu thương và hàn gắn trái tim chị nhiều tổn thương của mẹ. Còn đối với những người đã làm tổn thương mẹ... Đôi mắt của Tống Hân Nghiên lập tức lạnh lùng, cô nhất định trả cho bằng hết! ... Tưởng Thị, Văn phòng tổng giám đốc. Chúc Minh Đức đứng trước bàn làm việc của Tưởng Tử Hàn. “Mặc dù Tập đoàn FN đã kịp thời tổ chức họp báo, phản hồi với công chúng về những việc Công ty TNHH Thực phẩm Song Lâm đã làm, cứu vớt được một chút dư luận, nhưng những ngày qua, Song Lâm thì không nói làm gì, FN cũng bị ảnh hưởng, giá cổ phiếu mấy ngày nay liên tục rớt giá, trên thị trường chứng khoán lỗ mấy chục nghìn tỷ. Tống Thanh Hoa sốt ruột rồi, chắc là sợ chúng ta còn có chiêu khác, ngày nào cũng gọi mấy cuộc đòi gặp anh.” “À.” Tưởng Tư Hàn chế giễu: “Bà ta rất nhạy bén đấy, vừa xảy ra chuyện là đã nghĩ tới chuyện này có liên quan đến tôi.” Anh ngẩng đầu nhìn Chúc Minh Đức: “Cũng sắp đến lúc gặp bà ta rồi rồi. Cậu sắp xếp thời gian, địa điểm đi.” “Vâng.” Đêm đó. Khách sạn Ức Gia Lâu. Một chiếc Lamborghini dừng trước khách sạn. Người gác cửa vội vàng tiến lên mở cửa. Tống Thanh Hoa và Tống Dương Minh xuống xe. Tống Thanh Hoa chỉnh lại mái tóc ngắn trước trán. Trên trán dưới tóc vẫn còn vết thương đang đóng vảy. Bà ta quay đầu nhìn Tống Dương Minh: “Con có quen Tưởng Tử Hàn nhỉ?” Lông mày Tống Dương Minh Nam hơi nhíu: “Người chúng ta muốn gặp tối nay là Tưởng Tử Hàn?” “Đúng.” Tống Thanh Hoa nhẹ giọng nói: “Nếu đã tới thủ đô, thì phải lập quan hệ tốt với nhà họ Tưởng, nhà đứng đầu trong tứ đại tài phiệt.” Bà ta lạnh lùng cười khẩy: “Sau này sẽ thường xuyên hợp tác. Ấn tượng của cháu với người này như thế nào?” Tống Dương Minh sắc mặt tái nhợt, cũng không có nói nhiều, chỉ nói: “Quen biết sơ thôi.” Trong khi cả hai đang nói chuyện, họ đã đến hành lang chỗ phòng riêng. Chúc Minh Đức đã đợi sẵn ngoài cửa, từ xa nhìn thấy hai người đi tới, anh ta kinh ngạc, lập tức đẩy cửa bước vào. “Tống Thanh Hoa tới rồi, đi cùng còn có Tống Dương Minh. Chúng ta... có cần thay đổi kế hoạch không?” Ánh mắt lạnh lùng Tưởng Tư Hàn nhìn cái bàn trước mặt. Đây không phải là một chiếc bàn tròn lớn thông thường. Mà đã được đặc biệt thay đổi thành một bàn lẩu. Trên bếp giữa bàn có một nồi nước lẩu sôi sùng sục, xung quanh bày hai vòng rượu trắng. Vị cay tươi mới tràn ngập khắp căn phòng. Khóe môi Tưởng Tử Hàn chầm chậm nhếch lên: “Không cần, nếu đã tới, thì để tôi tiện tay giúp Hân Nghiên xác minh xem rốt cuộc anh trai cô ấy đối với cô ấy có mấy phần chân thành.” “Vâng.” - Chúc Minh Đức lui ra, mời Tống Thanh Hoa và Tống Dương Minh vào. Vừa bước vào phòng riêng, cả hai khựng lại ngay khi thấy trận thế trên bàn. Tưởng Tư Hàn không quan tâm hai người đã tới, đang dặn dò người phục vụ: “Rượu mở hết, bắt đầu cho nguyên liệu vào nấu, khách tới rồi, tiếp đón chu đáo vào.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]