Đôi mắt sắc sảo của Tống Thanh Hoa lóe lên vẻ khó chịu.
Những người bình thường nghe bà nói vậy, họ sẽ vô thức hỏi bà có sao không, nhưng cháu trai cả của bà lại...
Tống Thanh Hoa săm soi đánh giá Tống Dương Minh, trong đầu đột nhiên nhớ lại những gì Tống Mỹ Như nói lúc trước Tống Hân Nghiên dụ dỗ Tống Dương Minh, mà Tống Dương Minh cũng thích Tống Hân Nghiên.
Quả nhiên...không có lửa làm sao có khói.
Tống Thanh Hoa nheo đôi mắt sắc sảo lại, không vạch trần: “Hân Nghiên muốn gặp cô, nhưng dạo gần đây cô bận nên không để ý tới được. Hôm nay tình cờ rảnh nên rủ con bé đi ăn lẩu cùng nhau. Con bé uống say rồi đánh cô... sau đó Tưởng Tử Hàn đưa con bé đi rồi.”
Mặc dù không có quá trình cụ thể, nhưng những lời này lại cung cấp đủ không gian cho người ta tưởng tượng.
Tống Dương Minh và Tống Hân Nghiên lớn lên cùng nhau, anh tự biết em gái mình là người như thế nào và tính cách ra làm sao.
Anh không tiện nghi ngờ Tống Thanh Hoa, nhưng những lời này lại khá khớp với lời của Khương Thu Mộc.
Mặc dù trong lòng Tống Dương Minh tràn đầy nghi vấn, nhưng anh ấy khôn ngoan không hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Trước tiên cô hãy dưỡng bệnh cho tốt, chuyện của công ty cứ giao cho cháu, không cần lo lắng.”
Tống Thanh Hoa nhìn anh ấy một cách ân cần, gật đầu.
Sau khi Tống Dương Minh rời đi.
Tống Thanh Hoa tức giận, quét mọi thứ trên mặt bàn cạnh giường xuống đất.
“Được, được lắm! Tống Thanh Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453621/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.