Lời nói của Chúc Minh Đức nhắc nhở Tưởng Tử Hàn.
Thần kinh của anh vốn dĩ đang căng cứng như thể đứng bên bờ vực đứt gãy đột nhiên được thả lỏng ra, bất ngờ đứng lại suy nghĩ hai giây: “Không kịp nữa rồi, gọi cảnh sát đi, tố cáo cửa hàng lẩu này mua bán mại dâm, đánh bạc và sử dụng chất kích thích. Lúc này không ai đến nhanh và hiệu quả bằng cảnh sát cả!”
Chúc Minh Đức lấy điện thoại ra, nhưng không gọi ngay: “...Chúng ta làm như vậy là báo án giả rồi. Hơn nữa, chúng ta chỉ là phát hiện ra xe của cô Tống ở đó chứ không phải thật sự xác định được cô Tống chắc chắn có ở trong. Nếu như cô ấy không ở trong đó....”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn qua anh ta.
Chúc Minh Đức lập tức câm miệng, vội vàng bấm số gọi...
Ở trong phòng, Tống Hân Nghiên giống như được mở công tắc nôn mửa.
Vào giây phúc này, toàn bộ những gì kiềm nén trước đó đều được phun ra lại bên ngoài, nôn đến độ không dừng được.
Dạ Vũ Đình cố nén cơn buồn nôn, lột sạch quần áo bẩn trên người cô sau đó mới ôm người dời qua chỗ khác.
Vừa đặt xuống, cô lại bắt đầu nôn.
Toàn bộ căn phòng đều tràn ngập mùi hôi chua kinh tởm của chất nôn.
Sắc mặt Dạ Vũ Đình vô cùng khó coi.
Mẹ nó! Cho dù anh ta có ham muốn đến mức nào, trong tình huống này cũng rất khó có suy nghĩ đó.
Huống chi bây giờ anh ta vốn dĩ đã... không biết có được hay không.
Tống Thanh Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453617/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.