Ý chí của Tống Hân Nghiên đang vùng vẫy, nhưng trái tim lại chìm đắm.
Cô tuyệt vọng, dùng sức nhắm mắt lại.
Giọt nước mắt nóng hổi lăn ra khỏi hốc mắt, thuận theo gò má lăn xuống hai đôi môi đang kề nhau.
Mùi vị mặn mặn tản ra, tình yêu và sự giận dữ của Tưởng Tử Hàn như bị một chậu nước lạnh dội tỉnh.
Anh kinh ngạc, trong lòng hốt hoảng buông cô ra.
Ngón tay mang theo vết chai nhẹ nhàng lau nước mắt lăn dài trên gò má cô: “Anh xin lỗi, là do anh không kiểm soát được mình, Hân Nghiên, anh không có ý gì khác, không phải là anh muốn bắt nạt em, là do những lời mà em mới nói..."
Giọng nói của anh khàn khàn, còn mang theo chút đau lòng: “Làm anh tức giận lại cảm động.”
Giận bởi vì sự hung ác và tuyệt tình của cô, cảm động là vì lý trí và sự tin tưởng của cô.
Anh ôm chặt cô vào trong ngực, giọng nói từ tính trầm thấp vang lên bên tai: “So với lúc mới quen em, nó còn khiến anh rung động hơn những lời dỗ ngon dỗ ngọt mà em đã nói với anh. Hân Nghiên, em có biết không, mấy tháng nay anh ăn không ngon ngủ không yên, anh cứ luôn cảm thấy khoảng thời gian này thật sự mẹ nó rất là khổ, khổ đến nỗi anh nôn cả mật xanh. Nhưng dù thế, anh vẫn cố gắng kiên trì không muốn từ bỏ..."
Chóp mũi anh chạm vào chóp mũi cô, thở hổn hển một hơi, thì thầm rất nhiều thứ.
Anh nói không phải mình vừa sinh ra là đã ngậm thìa vàng, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453610/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.