Hơi thở bị cướp đoạt, cuối cùng thì Tống Hân Nghiên cũng đã bị đánh bại trong lần đọ sức này.
Cả người cô đều kiệt sức, trong đầu cũng dần dần trở nên trống rỗng, cuối cùng thì yếu ớt ngã xuống.
Người phụ nữ nhỏ bé trong ngực đột nhiên thả lỏng, Tưởng Tử Hàn vừa định thở phào nhẹ nhõm thì lại cảm thấy đầu cô đột nhiên ngã vào vai anh, sức nặng toàn thân cũng đột ngột đè lên cánh tay anh.
Hơi thở của Tưởng Tử Hàn chợt nghẹn lại: “Hân Nghiên? Tống Hân Nghiên?”
Anh hốt hoảng gọi: “Nhanh lên! Đến bệnh viện!”
…
Hoan Uyển.
Đây là căn biệt thự tư nhân lớn nhất của Tưởng Tử Hàn, ngay cả con gái Tưởng Minh Trúc cũng không được anh đưa tới đây.
Trong phòng ngủ.
Tưởng Tử Hàn cẩn thận đặt Tống Hân Nghiên đang hôn mê xuống giường, anh nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Chúc Minh Đức dẫn theo bảo mẫu và điều dưỡng bước vào.
Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên đang ngủ say và nói: “Boss, nơi này giao cho các cô ấy đi.”
Tưởng Tử Hàn vẫn không nhúc nhích.
Gương mặt anh đỏ bừng, tràn đầy xót xa: “Mấy người kia đã nhận tội rồi sao?”
“Dạ!” Chúc Minh Đức nhỏ giọng nói: “Người đứng phía sau là… Cô Sở.”
Hai tay đặt bên người của Tưởng Tử Hàn chợt siết chặt thành nắm đấm: “Bây giờ người đang ở đâu?”
Anh không có nói là người nào nhưng giọng nói lạnh lẽo này lại khiến cho Chúc Minh Đức biết rõ anh đang hỏi tới ai.
“Lịch Viên.”
Tưởng Tử Hàn đột ngột xoay người, anh nói với bảo mẫu và điều dưỡng: “Chăm sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453595/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.