Lông mày Tưởng Tử Hàn vô thức nhíu lại.
Gần đây chuyện Tống Hân Nghiên tiếp xúc với cảnh sát cũng chỉ có vụ án của Chu Ngọc Trân.
Mà bên phía cảnh sát anh đã chào hỏi trước rồi, có tin tức sẽ thông báo đến chỗ anh ngay lập tức, sao đột nhiên lại có cảnh sát đi tìm Tống Hân Nghiên?!
Không hiểu sao mí mắt Tưởng Tử Hàn bắt đầu giật, tim cũng hoảng loạn vô cớ.
Anh “hả” rồi đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất.
Tưởng Thị và PL ở cùng một tòa nhà, chiếm hai khu AB của tòa nhà này.
Văn phòng của Tưởng Tử Hàn cùng hướng với văn phòng của John.
Nhưng khi anh nhìn thì dưới tầng vắng vẻ, không có gì.
Tưởng Tử Hàn lập tức nói với John: “Cho xe đuổi theo ngay.”
John không hiểu lý do tại sao, nhưng cũng không hỏi nhiều: “Được.”
Tưởng Tử Hàn cúp máy, đẩy cửa văn phòng ra: “Chúc Minh Đức.”
Chúc Minh Đức ở trong phòng thư ký bước nhanh ra.
“Lập tức liên lạc với bên cảnh sát, hỏi họ đón Tống Hân Nghiên đi làm gì?”
Vẻ mặt ông chủ nhà mình nghiêm trọng, Chúc Minh Đức không dám hỏi nhiều, vội vàng đáp: “Vâng.”
Lúc Tưởng Tử Hàng dặn dò Chúc Minh Đức, đã tra số của Tống Hân Nghiên trên điện thoại, gọi điện.
Trên xe cảnh sát.
Điện thoại của Tống Hân Nghiên vang lên.
Cô cầm lấy nhìn lướt qua, là Tưởng Tử Hàn.
Đang do dự có nên nghe máy hay không, đột nhiên điện thoại bị cảnh sát bên cạnh lấy mất.
Tống Hân Nghiên nhướng mày: “Các anh có ý gì?”
Cảnh sát ngắt kết nối cuộc gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453592/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.