Khương Thu Mộc khẽ liếc nhìn Tống Dương Minh, trong lúc anh ấy không để ý, lập tức lè lưỡi với Tống Hân Nghiên: "Đó là đương nhiên. Cậu đã cố gắng như thế này rồi, tớ còn không cố gắng một chút thì sau này sao làm bạn với cậu được đây?”
Cô ấy thở dài mang theo ý trêu chọc: "Mấy năm nay vẫn ỷ vào nhà bố mẹ nuôi, mà tớ lại là con gái duy nhất trong nhà nên đương nhiên chỉ ăn nằm chờ chết. Tuy tớ mở phòng vẽ tranh ở Hải Phòng, ngày ngày cũng dành cho việc sáng tác, kết quả quá yên bình rồi, nhiều năm như vậy cũng không có thành tựu gì. Thấy cậu chăm chỉ làm việc như vậy, có tình yêu, sống một cuộc sống đẹp như tranh vẽ, tuy có đắng cay nhưng cũng có ngọt ngào, tớ rất ngưỡng mộ cậu.”
"So sánh giữa hai người, tớ cảm thấy rất có lỗi với bố mẹ. Sau khi nghĩ lại, nhất định phải đến thủ đô, một là tự lập, không thể mãi dựa dẫm vào bố mẹ. Hai là cậu cũng ở đây, tớ ở lại đây vừa hay có thể ở cùng cậu, về sau chúng ta cũng có người đồng hành rồi."
Khương Thu Mộc vòng vo một hồi lâu, cuối cùng mới nói mục đích quan trọng nhất.
Tống Hân Nghiên cũng hiểu.
Cô gái này là vì bản thân mình.
Cô cảm động đến mức không biết nói gì hơn, hai mắt đỏ hoe, nghiêng người ôm lấy Khương Thu Mộc: “Đầu Gỗ, thật lòng cảm ơn cậu. Thật ra cậu không cần phải làm thế này đâu, ở lại bên bố mẹ cậu là tốt rồi. Họ cũng không trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453584/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.