Tống Hân Nghiên khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Tưởng Minh Triết mấp máy môi, gương mặt non nớt hiện lên chút mất mát: “Con cũng không có mẹ, mẹ cũng không cần con và ba nữa. Nếu cô không chê, sau này chúng ta là bạn thân, lúc không có ai, con có thể làm con trai của cô.”
Gương mặt đẹp trai của cậu bé ửng hồng, nhỏ tiếng nói với vẻ hơi xấu hổ: “Trên người cô có mùi của mẹ cháu.”
Bốn người ở đó đều sửng sốt, ai cũng có cảm giác riêng của mình.
Khương Thu Mộc đau lòng cho bạn thân và hai đứa nhỏ này.
Một người mất con, hai đứa nhỏ không còn mẹ, mối duyên này thật là...
Tống Hân Nghiên vừa cảm động vừa buồn bã.
Cô giả vờ mỉm cười nhẹ nhõm: “Cô còn trẻ như vậy, không muốn làm mẹ của các con đâu. Chúng ta giống nhau như vậy, nếu xuất hiện cùng nhau, chắc chắn người ta sẽ nói là ba chị em. Cho nên, cô muốn làm chị!”
Tưởng Minh Triết và Tưởng Minh Trúc đồng thanh một lời nhanh nhảu gọi: “Chị ơi!”
“Ừm, ngoan lắm.”
Tống Hân Nghiên xoa đầu hai bé, khóe mắt lấp lánh ánh nước.
Hai nhỏ một lớn, cảm giác thân thiết khi cả ba người tương tác với nhau, bất kỳ ai hay bất cứ việc gì cũng không thể xen vào được.
Khương Thu Mộc nhìn mãi khóe mắt cũng trực tràn nước mắt, trong lòng vừa hâm mộ vừa cảm động dâng trào.
Hai đứa bé dễ thương đáng yêu như vậy, không cần sinh cũng có, aaa...cô ấy cũng muốn!
Tống Hân Nghiên vừa quay đầu lại đã trông thấy đôi mắt tỏa sáng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453580/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.