Bức ảnh bị loang màu, trong ánh đèn sặc sỡ kia đều là gương mặt của Tống Hân Nghiên.
Cô lúc cười lúc khóc, đủ các thể loại cảm xúc, đủ mọi dáng vẻ.
Chỉ là cô trong những bức ảnh, cho dù là cách ăn mặc hay dáng vẻ đều mang hơi hướng của thời đại.
Điều này làm cho Tống Hân Nghiên trong bức ảnh và Tống Hân Nghiên của thực tại mang hai khí chất khác biệt.
Đây không phải là Tống Hân Nghiên!
Dạ Vũ Đình thật sự bị sốc.
Lâm Tịnh Thi hung hăng nói: “Không phải muốn biết sao? Đây là chính là nguyên nhân. Con nhìn ra rồi đúng không, người phụ nữ này không phải là Tống Hân Nghiên, nhưng gương mặt cô ta lại giống với Tống Hân Nghiên đến tám chín phần. Đều là những kẻ tiện nhân bỉ ổi như nhau, hồng nhan họa thủy! Mẹ tuyệt đối sẽ không để loại phụ nữ này bước vào nhà họ Dạ chúng ta, để gây họa cho con trai mẹ thêm lần nào nữa!”
Một lần nữa?
Dạ Vũ Đình sửng sốt nhìn sang mẹ: “Ý của mẹ là sao?”
Lâm Tịnh Thi nhìn anh ta cười lạnh, không nói gì.
Dạ Vũ Đình quay sang những bức ảnh trên giường bệnh.
Năm ngón tay không tiện cử động phủi phủi trên giường, thoát chốc anh ta đã hiểu được nguyên nhân.
Trong rất nhiều bức ảnh chụp một người, có xen lẫn vài bức ảnh chụp hai người.
Là cô gái ấy với ba anh ta.
Hai người trong ảnh chẳng hề mờ ám, như thể đây chỉ là một bức ảnh công việc bình thường, nhưng một trong số bức ảnh vô tình chụp được lại có ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453577/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.