Nơi ở riêng của Dạ Vũ Thành, vịnh Nam Nê.
Vài nhân viên cảnh sát đang nhìn Chu Ngọc Trân và hỏi: "Cô có phải Chu Ngọc Trân không?"
Dạ Vũ Thành liếc nhìn vợ: "Xin hỏi mấy vị tìm vợ tôi có chuyện gì?”
Cảnh sát lấy ra một tấm ảnh: "Vật này là của cô?"
Dạ Vũ Thành liếc nhìn qua, lông mày chuyển động.
Đó là hình ảnh của chiếc vòng tay.
Chiếc vòng rất đặc biệt, phía trên có khảm những viên ruby tuyệt đẹp.
Đó là món quà gặp mặt mà vợ anh ta đã tặng cho Tống Hân Nghiên, nó vô cùng đẹp khi được đeo trên cổ tay trắng nõn của Tống Hân Nghiên.
Cảnh tượng đó khiến anh ta nhớ rõ mồm một.
Nhìn thấy bức ảnh, Chu Ngọc Trân cười dịu dàng đoan trang, nói: “Đây là quà gặp mặt mà tôi đã tặng cho em dâu của tôi, có vấn đề gì sao?”
Thấy cô ta thừa nhận, sắc mặt của cảnh sát hòa dịu đi một chút: “Phía trên có thuốc có hại cho con người, hiện tại mời cô đi cùng chúng tôi để điều tra.”
"Thuốc có hại cho người?" Chu Ngọc Trân lộ vẻ rất kinh ngạc nhưng rất đúng chừng mực: “Đồng chí cảnh sát, trong này có phải đã có hiểu lầm gì không? Vòng tay này quả thực đã qua tay tôi nhưng chuyện này thì có thể nói rõ được gì? Nói tôi hạ độc hại người? Có chứng cứ không?”
Phía cảnh sát lấy ra bằng chứng, là một tờ báo cáo xét nghiệm.
"Loại vật chất có hại này chính là chất mà chúng tôi lấy ra từ chiếc vòng tay.”. Kiếm Hiệp Hay
Chu Ngọc Trân cười nhẹ: "Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453573/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.