Cùng một thời gian, ở một bệnh viện khác.
Dạ Nhất đứng ở trước giường bệnh của Dạ Vũ Đình: “Chuyện anh bị thương, bên phía Tưởng Tử Hàn đã thoát được hiềm nghi. Anh ta quá gian xảo, từ khi xảy ra chuyện tới nay, một chút chứng cứ cũng không giữ lại. Con đường chính quy chắc chắn không được. Hiện nay chỉ có ăn miếng trả miếng, bọn họ dám làm mùng 1, vậy chúng ta làm 15, đến lúc đó không sợ không có chứng cứ.”
Thần sắc của anh ta âm trầm: “Ông chủ, nếu đã chơi bẩn, dứt khoát chơi lớn đi!”
“Không vội.”
Dạ Vũ Đình bình tĩnh mở miệng: “Giết người giết tim, mối thù nhục nhã như này không báo, tôi không phải là đàn ông! Nhưng giết một người đâu có đơn giản, nhưng muốn giết trái tim của anh ta, vậy thì cần chút thời gian.”
Khóe miệng của anh ta nhếch lên, lộ ra độ cong âm hiểm: “Để anh ta chết thoải mái, sẽ quá hời cho anh ta!”
...
Tống Hân Nghiên lần nữa tỉnh lại, phát hiện mình ở phòng bệnh.
Phòng bệnh ấm áp lại thoải mái, nếu không có những thiết bị ở đầu giường, nói là khách sạn năm sao cũng không quá.
Một bác sĩ nữ đi vào thay cô làm kiểm tra theo quy tắc bình thường, nhẹ giọng dặn dò: “Cơ thể của cô quá kém rồi, hạ đường huyết nghiêm trọng, vừa tới kỳ kinh nguyệt thì không chịu nổi, ngất đi.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên vụt qua sự nghi hoặc.
Kỳ kinh nguyệt, hạ đường huyết, ngất xỉu?!
Tuy cô quả thật không ăn bữa sáng, nhưng cơ thể của cô luôn khỏe mạnh, không tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453568/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.