Tống Hân Nghiên lạnh lùng cong môi cười: “Như vậy đã không chịu nổi rồi? Nhưng tôi thấy lúc anh lấy lòng tôi thì có vẻ rất hưng phấn lắm.”
Tưởng Tử Hàn giơ tay lên muốn đánh Tống Hân Nghiên.
Trái tim Tống Hân Nghiên vọt lên đến cổ họng, cô vô thức nhắm mắt lại.
Nhưng cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không ập đến.
Cơn gió vụt qua gò má cô, cuối cùng, đáp xuống thân xe sau lưng.
“Rầm.”
Còi báo động trong xe vang lên.
Thân thể Tống Hân Nghiên vô thức run rẩy.
Tưởng Tử Hàn kiểm soát cô giữa người anh và thân xe.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đỏ ngầu khát máu, lạnh lùng và ngang tàn: “Tống Hân Nghiên, em sẽ phải trả một cái giá đắt cho lời nói lúc nãy của em, sẽ nhanh thôi.”
Nhịp tim Tống Hân Nghiên đập nhanh, da đầu run lên từng hồi.
Cô nín thở, chờ đợi cơn thịnh nộ tiếp theo của Tưởng Tử Hàn.
Nhưng cơn thịnh nộ không ghé thăm.
Cửa xe tự động mở ra.
“Cút!”
Tưởng Tử Hàn quát khẽ.
Tống Hân Nghiên run người, cô lấy lại tinh thần rồi vội vàng đẩy mạnh anh ra, mở toang cửa xe chạy ra ngoài.
Nhìn Tống Hân Nghiên siêu siêu vẹo vẹo chạy ra khỏi hầm để xe, Tưởng Tử Hàn không hề cảm thấy hả giận chút nào.
Trong lòng anh chỉ có một tảng đá nghìn cân đang đè nén, nặng đến nỗi khiến anh không thở nổi.
Bàn tay run rẩy cầm lấy điếu thuốc đặt ở bên miệng, lạch cạch mấy tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không đốt nó lên.
“Má nó!”
Tưởng Tử Hàn tức giận ném vỡ cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453550/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.