Vẻ mặt Tống Hân Nghiên lộ ra sự bất ngờ.
Sao họ lại ở đây?
Dạ Vũ Đình và Dạ Khải Trạch không nhìn thấy Tống Hân Nghiên.
Dạ Khải Trạch cau mày lạnh lùng nói với con trai: “Chuyện này giao cho con, xử lý cho đàng hoàng.”
Dạ Vũ Đình gật đầu, do dự nói: “Ba chuyện này không liên quan gì tới Tống Hân Nghiên, cô ấy cũng là người bị hại…”
Dạ Khải Trạch đứng lại, nhìn chằm chằm vào con trai ngồi trên xe lăn, không nói gì cả, lúc ông ta chuẩn bị xoay người bước đi thì nhìn thấy Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc.
Tống Hân Nghiên cười ngượng: “Chú Dạ…”
Dạ Khải Trạch không thèm nhìn, trực tiếp đi lướt qua cô.
Tống Hân Nghiên đứng sững tại chỗ, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ khó hiểu.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Dạ Vũ Đình và Dạ Khải Trạch, chuyện vừa rồi họ nói với nhau, chắc chắn có liên quan mật thiết với cô.
Hơn nữa nét mặt của Dạ Khải Trạch, là oán trách cô, còn Dạ Vũ Đình đang bảo vệ cô.
Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Bầu không khí là lạ.
Khương Thu Mộc cười hì hì: “Vậy thôi, tôi vào nhà vệ sinh chút, hai người nói chuyện.”
Vội vàng rồi đi.
Tống Hân Nghiên thở phào một hơi, đi về phía trước đẩy xe lăn của Dạ Vũ Đình ra ngoài: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Irene nói đêm khuya anh ra ngoài. Sáng sớm tinh mơ thì lại ở đây…”
Dạ Vũ Đình mím môi: “Không có gì, đừng suy nghĩ linh tinh, không liên quan gì tới em, anh có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453546/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.