“Mau buông ra! Anh sắp bóp chết cô ấy!” Thấy tình hình không ổn, Chúc Minh Đức nắm lấy cánh tay Tưởng Tư Hàn, hét vào tai anh ta: “Cô Tống sắp bị anh bóp cổ chết rồi!” Vẻ mặt Tưởng Tư Hàn kinh ngạc, con ngươi đỏ lòm từ từ mất đi, lúc này mới chợt tỉnh táo lại. Anh buông tay. Sức lực chống đỡ Tống Hân Nghiên đột nhiên mất đi, cô như chiếc lá trong gió thu, thân thể mềm oặt theo thân xe trượt xuống đất. Chúc Minh Đức vội vàng ôm lấy Tưởng Tư Hàn, kéo anh ta cách xa vài bước. Cảnh sát vây quanh. Người thì nới lỏng nút trên cùng của cổ áo sơ mi của Tống Hân Nghiên, người thì không ngừng quạt trước mặt cô để tăng tốc độ lưu thông không khí. “Khụ! Khụ khụ...” Không khí lại tràn vào phổi, Tống Hân Nghiên bắt đầu ho khụ khụ. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Tống Hân Nghiên vừa ho vừa cười, nước mắt thấm ướt khuôn mặt thanh tú. Cô nhìn Tưởng Tư Hàn, vẻ mặt nhếch nhác, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh: “Tôi nói độc không phải do tôi hạ, anh nhất quyết không tin? Tưởng Tư Hàn, trong lòng anh đã kết tội tôi rồi thì còn đến đây tra hỏi làm gì. Ván cờ này tôi thua rồi. Nếu tôi vào tù có thể khiến anh cảm thấy tốt hơn một chút, khiến anh cảm thấy mình báo thù được cho con, thì anh cứ làm đi. Dùng quan hệ của anh cũng được, dùng thế lực của nhà họ Tưởng ở thủ đô cũng được, tuỳ anh, còn nếu anh vẫn chưa xả hận được, thì cứ cho người vào tù giết tôi!” Cô chống xe chậm rãi đứng dậy, giọng nói khàn khàn bình tĩnh đến tàn nhẫn, hận ý từ từ tràn ngập trong mắt: “Anh muốn thế nào tôi cũng chẳng quan tâm. Anh cho rằng tôi nợ Minh Trúc, vậy tức là nợ, lần này vào đây, là sống hay là chết tôi đều tính cả rồi. Nhưng đứa con anh nợ tôi, cả đời này cũng không tính xong đâu. Tốt hơn hết anh đừng cho tôi cơ hội, một ngày nào đó một khi tôi có đủ khả năng, tôi sẽ im hơi lặng tiếng quay lại báo thù! Tống Hân Nghiên tôi dám làm dám nhận, nếu muốn giết anh, tôi sẽ đường đường chính chính tới trước mặt, chứ không tội gì mà lợi dụng một đứa bé không có khả năng tự vệ!” Lời nói tàn nhẫn và vẻ mặt dứt khoát của Tống Hân Nghiên khiến tất cả mọi người có mặt đều bị sững sốt. Cô nhìn Tưởng Tư Hàn lạnh lùng mà thâm sau, đẩy người cảnh sát đang chặn cửa sang một bên, cúi người, lên xe cảnh sát, ngồi xuống ghế sau. Một đám cảnh sát bị làm cho đơ người hồi thần trở lại, lần lượt lên xe, khởi động xe rời đi. Trong phút chốc, chỉ còn lại Tưởng Tư Hàn với vẻ mặt lạnh lùng và Chúc Minh Đức với vẻ mặt bất lực. “Vừa rồi cô ấy nói cái gì?” – Ánh mắt Tưởng Tư Hàn nhìn theo hướng xe cảnh sát biến mất hồi lâu cũng không thu lại. Giọng anh khàn khàn trầm thấp, anh lại hỏi: “Chúc Minh Đức, vừa rồi cô ấy có thừa nhận không?” Chúc Minh Đức mím môi, không dám tuỳ tiện trả lời. Tưởng Tư Hàn mỉm cười, đột nhiên nổi giận đùng đùng, đá một phát vào thân cây xanh quá bên cạnh: “Không phải cô ấy làm, cô ấy thừa nhận cái quái gì?” Chúc Minh Đức thở dài: “Cô Tống không thừa nhận.” Cô ấy chỉ đang tuyệt vọng. Có lẽ vì giải thích không rõ ràng được, mà lại không ai tin cô ấy. Chúc Minh Đức khó hiểu: “Ông chủ, thật ra anh cũng không tin cô Tống làm vậy phải không? Nếu anh đã không tin, tại sao anh lại...” “Tôi không biết.” - Tưởng Tư Hàn cáu kỉnh lau mặt, trừng mắt nhìn Chúc Minh Đức, lạnh lùng gầm lên một tiếng: “Không phải cô ấy làm nhưng tại sao tất cả chứng cứ đều chỉ vào cô ấy? Mẹ kiếp tôi nuôi đám vô dụng các anh để làm gì? Còn không mau đi điều tra!” Chúc Minh Đức bị giận cá chém thớt, chỉ có thể quay người đi gọi một cuộc điện thoại. ... Trại tạm giam. Tống Hân Nghiên vừa đến trại tạm giam thì luật sư do Dạ Vũ Đình cử đến cũng tới. Hai người gặp nhau trong phòng thăm. Luật sư hỏi: “Cô Tống, bây giờ cô hãy nghĩ lại thật cẩn thận rồi kể lại mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm đó với tôi từng không sót một chữ, để chúng tôi có thể tìm ra sự thật và trả lại sự trong sạch cho cô.” Tống Hân Nghiên mệt mỏi nói: “Mỗi câu trong biên bản thẩm vấn mà anh nhìn thấy đều là sự thật, chân tướng không sót một chữ. Về lý do tại sao họ tìm thấy chất độc đã được sử dụng trong tủ đồ riêng của tôi, tôi cũng không biết. Nguồn gốc của chất độc không phải do cảnh sát đi kiểm chứng à?” Luật sư thở dài: “Hiện giờ tất cả bằng chứng đều chống lại cô. Nhưng cô đừng lo, chúng tôi sẽ tìm ra cách. Chỉ là nhà họ Tưởng đang gây áp lực vì chuyện này. Dù có dùng quan hệ của nhà họ Dạ thì chúng tôi cũng không cách nào lập tức bảo lãnh cho cô được, chỉ đành để cô chịu uất ức vất vả ở đây vài ngày. Cậu ba Dạ bảo tôi chuyển lời, bảo cô đừng lo lắng, cậu ấy đã nghĩ ra cách rồi.” Tống Hân Nghiên gật đầu: “Giúp tôi nói lời cảm ơn với anh ấy.” ... Đêm. Tống Hân Nghiên đang nằm trên chiếc giường sắt trong trại tạm giam, mắt nhắm nghiền. Chiếc chăn bông mỏng manh bao phủ cơ thể cô đột ngột bị lật lên. Cô mở mắt ra với vẻ không vui. Trước khung giường sắt, ba nữ nghi phạm cùng phòng khoanh tay trước ngực, đang trừng mắt nhìn cô. Một người trong số họ trực tiếp đi dép lê đạp lên giường của cô, lấy tay vỗ nhẹ vào mặt cô: “Mới tới à, cô ngủ ngon nhỉ.” “Các cô muốn làm gì?” Tống Hân Nghiên đề phòng nhìn ba người họ. Một trong những nghi phạm đang cầm chiếc tất hôi thối trên tay cười khẩy: “Cô sẽ biết ngay mà!” Khi cô ta vừa dứt lời, nghi phạm đó bóp mạnh cằm Tống Hân Nghiên, chuẩn bị nhét chiếc tất bốc mùi vào miệng cô. Hai người kia cũng đồng thời di chuyển và lao tới. Một người áp chế nửa người của Tống Hân Nghiên, người còn lại giữ tay Tống Hân Nghiên. Tống Hân Nghiên nhanh chóng di chuyển, khi họ hành động, cô đẩy người phụ nữ trước mặt ra, lăn vào bên trong. Cả ba bổ nhào vào khoảng không, lập tức đuổi theo. Tống Hân Nghiên uốn người như con cá chép, ngồi thẳng lưng dậy, hai chân khép lại, đá bay nghi phạm đang vồ vào phần thân dưới của cô. Khuỷu tay trái uốn cong, cánh tay phất ngang, xé đôi chiếc tất. Tay phải nắm chặt thành nắm đấm, đấm thẳng vào ngực rồi vồ vào người đang giữ tay cô. Các hành động được thực hiện liền mạch lưu loát, không có bất kỳ do dự. Cả ba ngã xuống đất ngay lập tức. Tống Hân Nghiên nhảy khỏi giường, giẫm lên ngực nghi phạm gần cô nhất, lạnh lùng hỏi: “Tôi không có ân oán gì với các cô, tại sao lại tấn công tôi?” Người bị cô đạp lên ôm chặt lấy chân cô, cố gắng rút chân cô ra khỏi người nhưng vô ích. Người đó khó thở nhưng thái độ lại vô cùng kiêu ngạo: “Sớm muộn gì cũng chết ở chỗ này, sao phải biết nhiều như vậy!” Tống Hân Nghiên tác động lực vào chân. Người phụ nữ rên một tiếng, nhưng không hề tỏ ra yếu đuối: “Cho dù... cho dù chúng tôi không giết được cô... cũng sẽ có những người khác. Tống Hân Nghiên phải không... cô sẽ không có cơ hội sống sót rời khỏi đây!” Tống Hân Nghiên rất tức giận, đấm vào mặt cô ta. Người phụ nữ rên rỉ vì đau đớn, máu bắn ra từ mũi và miệng, cô ta ngã xuống, thân thể bắt đầu quằn quại. Tống Hân Nghiên thu chân lại, cau mày nói: “Cô làm gì vậy, ăn vạ?!” Người phụ nữ bất động và cơ thể cô ta co rút rõ ràng hơn. Sắc mặt của Tống Hân Nghiên thay đổi, cô cẩn thận lật người phụ nữ lại nằm đàng hoàng. Hai người kia cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, lập tức hét lên: “A, giết người rồi…” “Ai đó mau tới đây, Tống Hân Nghiên đã giết người rồi...” Trong lòng Tống Hân Nghiên hoảng loạn vô cùng. Cô không phải bác sĩ nên hoàn toàn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ này. Nhưng thấy lồng ngực cô ta lên xuống thất thường, lập tức đoán ra có thể là hô hấp không được. Tống Hân Nghiên cởi cúc áo của cô ta, chắp tay, bắt đầu ấn ngực theo tần suất để thực hiện hô hấp nhân tạo cho cô ta. “Cô ấy sắp chết rồi, cô còn muốn làm gì nữa?!” “Đồ hung thủ giết người, chúng tôi không cho cô phá hiện trường!” Hai nữ nghi phạm nhìn nhau rồi xông lên, một trái một phải, vừa ôm, vừa đẩy, ép Tống Hân Nghiên sang một bên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]