“Mau buông ra! Anh sắp bóp chết cô ấy!”
Thấy tình hình không ổn, Chúc Minh Đức nắm lấy cánh tay Tưởng Tư Hàn, hét vào tai anh ta: “Cô Tống sắp bị anh bóp cổ chết rồi!”
Vẻ mặt Tưởng Tư Hàn kinh ngạc, con ngươi đỏ lòm từ từ mất đi, lúc này mới chợt tỉnh táo lại.
Anh buông tay.
Sức lực chống đỡ Tống Hân Nghiên đột nhiên mất đi, cô như chiếc lá trong gió thu, thân thể mềm oặt theo thân xe trượt xuống đất.
Chúc Minh Đức vội vàng ôm lấy Tưởng Tư Hàn, kéo anh ta cách xa vài bước.
Cảnh sát vây quanh.
Người thì nới lỏng nút trên cùng của cổ áo sơ mi của Tống Hân Nghiên, người thì không ngừng quạt trước mặt cô để tăng tốc độ lưu thông không khí.
“Khụ! Khụ khụ...”
Không khí lại tràn vào phổi, Tống Hân Nghiên bắt đầu ho khụ khụ.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Tống Hân Nghiên vừa ho vừa cười, nước mắt thấm ướt khuôn mặt thanh tú.
Cô nhìn Tưởng Tư Hàn, vẻ mặt nhếch nhác, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh: “Tôi nói độc không phải do tôi hạ, anh nhất quyết không tin? Tưởng Tư Hàn, trong lòng anh đã kết tội tôi rồi thì còn đến đây tra hỏi làm gì. Ván cờ này tôi thua rồi. Nếu tôi vào tù có thể khiến anh cảm thấy tốt hơn một chút, khiến anh cảm thấy mình báo thù được cho con, thì anh cứ làm đi. Dùng quan hệ của anh cũng được, dùng thế lực của nhà họ Tưởng ở thủ đô cũng được, tuỳ anh, còn nếu anh vẫn chưa xả hận được, thì cứ cho người vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453531/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.