Từ sau khi Tống Hân Nghiên rời khỏi PL, cuộc sống của cô rất đơn điệu.
Ban ngày thì tới công ty mới theo dõi công việc chuẩn bị, xem tiến độ trang trí bên trong lẫn bên ngoài của bộ phận nghiên cứu. Sau khi tan làm thì tới phòng boxing luyện hai tiếng đồng hồ rồi mới về biệt thự Lộc Hồ.
Đi sớm về muộn, bận rộn đến mức tối tăm mặt mũi.
Dạ Vũ Đình cũng không hề rảnh rang.
Buổi sáng khi Tống Hân Nghiên ra ngoài, anh ta tập đi bằng nạng. Buổi tối lúc về nhà, anh ta còn tập đi bộ.
Thu vàng tháng mười là mùa không nóng cũng không lạnh, lúc nào anh ta tập cũng mồ hôi đầy đầu, quần áo ướt nhẹp hết lớp này tới lớp khác.
Tống Hân Nghiên nhìn thấy nhưng cũng không hỏi han, cũng chẳng nói gì.
Nhưng trong đáy mắt cô lại cảm thấy kính phục và mong chờ.
Anh ta lành lặn thì cảm giác áy náy có lỗi của cô dành cho anh ta mới từ từ biến mất.
Hôm nay, Tống Hân Nghiên thu dọn xong thì bỗng dưng thấy khát, định xuống lầu lấy nước.
Cô vừa đi tới cầu thang thì nghe giọng của Dạ Nhất ở phòng khách dưới lầu vang lên.
“Sếp, đã tối lắm rồi, nghỉ ngơi trước đi. Dạo này anh dồn phần lớn thời gian cho việc tập đi lại, ban đêm lại tăng ca đến nửa đêm để xem tài liệu, cơ thể sẽ không chịu nổi đâu.”
“Không sao.”
Mặt mày của Dạ Vũ Đình ẩn chứa sự dịu dàng, giọng nói chắc nịch: “Tập luyện vốn không mệt, cho dù mệt thì đó cũng là mệt trong niềm vui.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453521/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.