Tống Hân Nghiên ngạc nhiên một thoáng xong, hai chân vô thức lùi ra sau.
Cô trốn trong đám đông, tận dụng dáng vẻ cao ráo của đám đàn ông để chắn lấy mình.
Cô quay người đi ra ngoài.
“Nè, cô đi đâu vậy?”
Chu Cao Tuấn nhanh tay lẹ mắt kéo Tống Hân Nghiên lại rồi hỏi nhỏ.
Lúc này, Tưởng Tử Hàn đã được mọi người chào đón ngồi vào chỗ.
Họ cũng lần lượt ngồi xuống.
“Tôi…”
Chu Cao Tuấn và Tống Hân Nghiên vẫn còn đứng chụm đầu nói nhỏ một cách bất thường.
Ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn liếc qua, dừng lại trên người của cả hai.
Tống Hân Nghiên chợt thấy căng cứng cả người.
Tưởng Tử Hàn hờ hững nói đùa: “Sao bây giờ công ty mỹ phẩm đều là một đám đàn ông làm trụ cột thế? Mới vào chỉ thấy một cô gái mà đã muốn đi ra ngoài rồi.”
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Chẳng mấy chốc có người hoàn hồn lại, cười vui vẻ nói: “Sao có thể toàn là đàn ông không được, ở đây chẳng phải còn cô gái này sao, lại còn là mỹ nữ đấy!”
“Nào nào nào, anh Chu, mau để người đẹp của bên anh ngồi xuống đi, còn không ngồi nữa thì tổng giám đốc Tưởng sẽ nghĩ hai người định rời đi đấy.”
“Ngồi chỗ này, cạnh tổng giám đốc Tưởng nè.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh Tưởng Tử Hàn rất tinh ý, lập tức lùi ra, nhanh chóng nhường chỗ.
“Không đi, không đi đâu, tổng giám đốc Tưởng hiểu lầm rồi.” Chu Cao Tuấn cũng nhanh chóng cười trừ giải thích.
Tống Hân Nghiên bị đám đông cưỡng ép ngồi bên cạnh Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453503/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.