Tiếng chuông vang bên tai khiến Tống Hân Nghiên nhíu chặt mày, bàn chân đang bước ra bỗng lùi về phía sau.
Xung quanh chợt trở nên yên tĩnh.
Đang vào giữa trưa, trong cửa hàng cũng không có mấy người.
Cho dù là người đi ra hay là đi vào trong cửa hàng đều chỉ có duy nhất Tống Hân Nghiên.
Cửa hàng trưởng và nhân viên tư vấn sản phẩm chạy tới cản cô lại không cho đi.
“Thưa cô, thành thật xin lỗi, tạm thời cô không thể đi được. Trên người cô có thể có đồ của cửa hàng chúng tôi, xin cô phối hợp cho kiểm tra một chút.”
Tống Hân Nghiên giơ hai tay lên cho bọn họ nhìn: “Chắc chắn có đấy, là đồ dùng thử nè. Thoa hết lên đây rồi, vậy cũng tính hả?”
“Ái chà, có mấy người vừa nhìn đã biết là nghèo túng không thể mua nổi đồ hiệu rồi. Thu Khánh nhà chúng tôi... À không, bây giờ hẳn phải gọi là mợ ba của nhà họ Tưởng mới đúng. Mợ ba nhà họ Tưởng chúng tôi nói chuyện với cô mà cô còn phớt lờ không thèm quan tâm.” Trương Mỹ Dung khoanh tay trước ngực, nói mỉa: “Tôi còn tưởng loại thanh tao gì lắm, hóa ra cũng chỉ là một đứa ăn cắp thôi…”
Chuông báo chống trộm vẫn còn chưa tan.
Tiếng vang “tít tít” thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Nhìn thấy Tống Hân Nghiên lúng túng, trong lòng Sở Thu Khánh thầm thấy hả giận khôn xiết. Nhưng lúc liếc tới camera theo dõi trên đầu, cô ta lại vừa tức vừa giận Trương Mỹ Dung này quả là đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453499/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.