Tống Hân Nghiên mím môi cười: “Hôm qua trở về gửi mấy bản CV, sáng sớm đã nhận được thông báo phỏng vấn. Chị phải đi phỏng vấn, không đưa em theo được đâu.”
Dạ Như Tuyết bỗng hụt hẫng, nhưng sau đó đã lập tức vui vẻ trở lại: “Hâm mộ quá, em còn chưa từng đi làm nữa. Hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ độc lập, tự cường gì đó đúng là quá ngầu. Chị dâu, từ hôm nay trở đi, chị chính là thần tượng và hình mẫu để em noi theo! Em phải học hỏi ở chị!”
Tống Hân Nghiên mỉm cười không nói gì, cũng không đặt những lời của Dạ Như Tuyết trong lòng.
Cô con gái được nhà họ Dạ nâng trong lòng bàn tay nuôi lớn, nếu như thật sự muốn đi làm, bất kỳ một bộ phận nào của công ty nhà mình chẳng phải muốn vào là vào sao?
Lớn như vậy mà chưa từng vào công ty, hoặc là không thích, hoặc là bị ba mình chiều hư.
Lâm Tịnh Thi bưng một bát cháo đi ra khỏi phòng bếp.
Nghe được cuộc nói chuyện của hai người, bà ta hừ lạnh một tiếng, dạy dỗ con gái: “Không học cái tốt mà chỉ toàn học mấy thứ vô dụng. Nhà chúng ta không nuôi nổi con hay không chứa nổi thánh nhân? Vừa trở về đã muốn ra ngoài làm việc rồi, con tát vào mặt ai thế?”
Bầu không khí trong phòng ăn bỗng sượng cứng lại.
“Mẹ…” Dạ Như Tuyết kéo dài giọng hờn dỗi.
Lâm Tịnh Thi không nhịn được nói: “Kêu cái gì mà kêu, muốn ăn cơm thì đến mà làm. Định học theo một số người tưởng rằng tìm được việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453496/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.