Dạ Vũ Đình đưa Tống Hân Nghiên đến nhà hàng riêng chuyên về những món đặc sản. Nhà hàng không lớn nhưng nhìn rất trang nhã. Mãi cho đến khi xuống xe, họ mới tìm được cơ hội để nói chuyện riêng với nhau. Tống Hân Nghiên thì thào nói: “Thật ra lúc nãy anh không nên gây gổ với mẹ anh vì tôi đâu. Sau này mọi người phải sống lâu dài với nhau, cãi nhau căng thẳng thế này cũng không giải quyết được vấn đề, mà mọi người đều khó xử. Kín không bằng thưa, nếu như anh tin tôi, sau này mối quan hệ giữa tôi và gia đình anh cứ để tự tôi xử lý, anh không cần phải xen vào đâu.” Mặt Dạ Vũ Đình hiện vẻ đau lòng: “Em không hiểu con người mẹ anh đâu, nhiều khi nói chuyện cứ như cầm dao chém vậy, nhát nào cũng khiến người khác bị thương...” “Tôi biết điều gì nên nghe điều gì không nên nghe.” Tống Hân Nghiên nghiêm túc nói: “Anh là con trai của bà ấy, bà ấy thương anh là điều đương nhiên. Tôi khiến anh bị thương, bà ấy có thành kiến với tôi cũng là chuyện bình thường. Anh bị kẹt ở giữa chúng tôi nên rất khó xử, tốt hơn hết là buông tay mặc kệ đi.” “Ai bảo anh khó xử?” Dạ Vũ Đình quay đầu lại nhìn cô, nghiêm túc nói: “Em và mẹ anh, cho dù ai đúng ai sai, anh sẽ không thiên vị. Không... cho dù có thiên vị, anh cũng sẽ thiên vị em.” Anh ta xoay người, nắm lấy tay Tống Hân Nghiên đặt trong bàn tay mình: “Một mình em tới nhà anh, nếu như anh không bảo vệ em, anh có còn là đàn ông nữa không?” Nơi bị nắm lấy như có bàn là là qua, cơ thể Tống Hân Nghiên cứng đờ, phải cố gắng nhịn lại mới không vung tay hất đi ngay lập tức. “Này, khách hiếm đấy, cậu ba Dạ lâu lắm rồi không tới cửa tiệm của tôi.” Một người phụ nữ trang điểm đậm mặc sườn xám ngắn xẻ tà cao đi từ trong nhà hàng ra. Cô ta liếc nhìn Tống Hân Nghiên đang bị Dạ Vũ Đình nắm lấy tay, cười nói lời trêu đùa rất thân thiết: “Cô gái xinh đẹp này là bạn gái của anh à? Chậc chậc, chả mấy khi, cuối cùng cũng có một người phụ nữ có thể kéo anh xuống trần gian rồi.” Tống Hân Nghiên như bị bỏng, không thể nhịn nổi nữa mà rút tay mình về. Người phụ nữ buồn cười, gương mặt đầy vẻ quyến rũ, nói rằng: “Cậu ba nổi tiếng trong sạch trong giới luôn đấy, đừng nói là bạn gái, tôi còn chưa từng gặp cấp dưới là nữ nào của anh ấy đâu. Phụ nữ theo đuổi anh ấy có thể xếp hàng từ phố đông tới tận cổng tây luôn, nhưng lại không có ai lọt được vào mắt anh ấy cả. Nếu anh ấy vẫn không rung động với phụ nữ có khi tôi sẽ nghi ngờ xu hướng tính dục của anh ấy mất... Mãi chẳng thấy anh rung động, hóa ra là vì không có ai lọt được vào mắt anh à.” Cô ta đánh giá Tống Hân Nghiên: “Mắt nhìn được đấy, cô gái này rất xinh đẹp…” “Làm tiếp công việc của cô đi.” Dạ Vũ Đình cười nhạt đuổi bà chủ đi, quay đầu nói với Tống Hân Nghiên: “Em đừng nghe cô ấy nói lung tung. Cô ấy là bà chủ ở đây, mặt thì cười nhưng ranh mãnh lắm, lời gì cũng nói được.” Tống Hân Nghiên cười nói: “Tôi có để ý gì đâu, cô ấy đang khen tôi mà.” Hai người vừa nói vừa đi vào phòng bao dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ. Bóng dáng của Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình vừa biến mất khỏi ngưỡng cửa, một nhóm người đã đi đến từ phía bên kia hành lang. Tưởng Tử Hàn bị một đám người vây quanh, đi vào phòng bao bên cạnh. ... Phòng bao của nhà hàng không lớn, nhưng lại rất đặc biệt. Dạ Vũ Đình rất thoải mái khi ở đây: “Anh thường đến đây một mình nên phòng bao đặt trước hơi nhỏ, nhưng vị trí này cũng không tệ đâu.” Anh ta chỉ vào ban công ngoài phòng bao: “Đối diện có hồ sinh thái, cảnh sắc rất đẹp.” “Để tôi đi xem thử.” Tống Hân Nghiên đẩy cánh cửa dẫn ra ban công từ phòng bao. Đang lúc mặt trời lặn về đằng tây, những tia nắng vàng rực che hết nửa bầu trời. Hàng liễu rủ bóng mát bên hồ, đàn chim thiên nga bơi lội dưới nước đều được mạ một lớp ánh vàng. Đưa mắt ra xa, đúng là trong lòng cảm thấy rất sảng khoái. Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, hít thở sâu bầu không khí trong lành hiếm có này. Dạ Vũ Đình xem thực đơn điện tử trong phòng bao: “Em muốn ăn gì?” Tống Hân Nghiên không quay đầu lại: “Anh là chủ nhà mời khách, lại còn là khách quen, chắc chắn sẽ biết món gì ngon nhất, anh cứ quyết định là được.” “Được.” Dạ Vũ Đình đáp lại trong phòng bao. Ở phòng bên cạnh. Sau nửa tiếng đồng hồ trò chuyện, Tưởng Tử Hàn khéo léo từ chối lời mời chơi mạt chược của bọn họ, cầm một điếu thuốc đi tới ban công. Châm điếu thuốc rồi ngậm trong miệng, anh chợt nhìn thấy người phụ nữ đang nhắm mắt hít thở sâu ở ban công bên cạnh. Những hàng cây xanh chắn giữa ban công đã che gần hết dáng người của cô. Tưởng Tử Hàn có thể nhìn thấy hai tay cô thả lỏng đặt lên lan can, khóe môi hơi cong lên, nghiêng mặt nhìn phong cảnh trong hồ. Hoàng hôn đỏ hồng chỉ còn lại một nửa lấp ló sau lưng cô, khiến toàn thân cô như được dát vàng, khuôn mặt nhỏ bé nửa ẩn nửa hiện đẹp đến nghẹt thở. Tưởng Tử Hàn cầm điếu thuốc ngẩn người thất thần. Một làn gió thoảng mang theo sự ồn ào ban ngày thổi tới, thổi mùi thuốc lá từ bên Tưởng Tử Hàn sang phía ban công bên cạnh. Tống Hân Nghiên cau mày, lập tức cảm thấy mất hứng mà quay trở về phòng bao. Ánh mắt của Tưởng Tử Hàn đuổi theo bóng dáng biến mất của cô, mãi một lúc lâu sau anh vẫn chưa thu lại được. Cho đến khi bàn tay anh đột ngột đau nhói. Anh mới chợt tỉnh táo lại, nhìn điếu thuốc không biết đã cháy hết từ lúc nào với vẻ mặt phức tạp. “Minh Hạo.” Tưởng Tử Hàn gọi mà chẳng quay đầu lại. Lục Minh Hạo đang nhìn bọn họ chơi mạt chược trong phòng bao lập tức chạy ra: “Sao vậy?” Tưởng Tử Hàn ra hiệu sang bên phòng bên: “Đi nghe ngóng thử xem ai ở bên kia.” Lục Minh Hạo bối rối liếc nhìn sang bên cạnh, ban công trống không, không có ai cả. “Để em đi hỏi.” Cậu ta lấy điện thoại ra bấm một dãy số. Sau hai câu, Lục Minh Hạo cúp máy: “Có phải vừa rồi anh nhìn thấy ai không?” Tưởng Tử Hàn khẽ cau mày lại, gật đầu. Lục Minh Hạo lập tức cạn lời: “Nhìn thấy rồi mà anh còn hỏi em à?” Cậu ta liếc nhìn điếu thuốc đã tắt trong tay Tưởng Tử Hàn, lấy một điếu mới ra châm lên rồi đưa qua, bình tĩnh nói: “Phòng bao đó là phòng bao dành cho Dạ Vũ Đình, riêng phí phòng bao một năm thôi còn đắt hơn tiền ăn.” Sắc mặt Tưởng Tử Hàn đột nhiên trở nên khó coi. Cho nên cô ấy về nước cùng với anh ta! Anh lạnh cả người, trở tay túm lấy bàn tay còn chưa kịp rút lại của Lục Minh Hạo, ấn thẳng điếu thuốc vào lòng bàn tay cậu ta. “Không ăn nữa, các cậu cứ từ từ chơi đi.” “Au...” Lục Minh Hạo đau đớn gào lên một tiếng, giật nảy vung tay ra: “Tưởng Tử Hàn, mẹ nó anh điên à!” Bà nhà nó! Đau chết cậu đây rồi! Tiếng động ngoài ban công khiến mọi người đang chơi mạt chược hoảng hốt. Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn hai người bọn họ. Nhưng Tưởng Tử Hàn đã đi lướt qua bọn họ mở cửa bước ra ngoài. “Làm sao vậy?” “Không biết nữa.” Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong mắt đầy nghi hoặc. Lục Minh Hạo cắn răng nhịn đau đuổi theo: “Lão Tưởng, Lão Tưởng, anh đợi chút đã.” Cậu ta túm lấy Tưởng Tử Hàn: “Khó khăn lắm em mới gọi mọi người tụ họp, dù sao anh cũng phải nể mặt ăn xong rồi hẵng đi chứ.” “Không có tâm trạng.” Tưởng Tử Hàn gỡ tay cậu ta ra: “Ghê tởm! Sau này đừng có chọn cái nơi vớ vẩn này để ăn nữa. tởm chết đi được!” Nói xong liền kiên quyết bỏ đi. “Đậu!” Gương mặt non nớt ngoan ngoãn của Lục Minh Hạo trở nên âm trầm vô cùng, xoay người quay trở về. Vừa định trở về phòng bao thì cửa phòng bên cạnh mở ra, một bóng người mảnh khảnh bước ra từ bên trong. Cậu ta vô thức liếc nhìn, đột nhiên sững lại. Chị dâu cũ Tống Hân Nghiên?! Chuyện xảy ra hồi tối lướt qua trong tâm trí cậu ta như ánh chớp. Thôi xong luôn! Chắc chắn ban nãy Lão Tưởng nhìn thấy Tống Hân Nghiên, cho nên mới bảo cậu ta nghe ngóng xem người ở phòng bên cạnh là ai. Giờ thì hay rồi, sợ là thủ đô sắp động đất mất thôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]