“Sao thế?”
Tống Hân Nghiên khó hiểu hỏi cô ấy.
Tay Khương Thu Mộc run run, vội khóa máy lại, làm như chẳng có chuyện gì trả máy lại cho Dạ Vũ Đình.
Cô ấy cười lấp liếm: “Không có gì, bị vẻ đẹp tuyệt trần tỏa hào quang rực rỡ của tớ dọa cho ngơ luôn đấy. Sao trên đời này lại có người đáng yêu như tớ chứ, cậu nói đúng không…”
“Khương Thu Mộc.”
Tống Hân Nghiên dừng bước: “Lúc cậu nói dối mắt chớp rất nhanh, ánh mắt cứ đảo đi đảo lại, rõ ràng đang nói với người ta cậu đang nói dối.”
“Nghiên…”
“Định nói lời gạt tớ thì khỏi đi.” Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nói: “Mới nãy cậu nhìn thấy cái gì?”
Khương Thu Mộc không đáp lại câu nào.
“Có liên quan tới Tưởng Tử Hàn à?” Tống Hân Nghiên cười: “Anh ấy tìm được tình yêu mới hay chuẩn bị kết hôn rồi? Thực ra thế nào cũng chẳng sao cả, tớ và anh ấy đã qua rồi, còn là quá khứ đã vùi xuống đất.”
Khương Thu Mộc nghẹn họng kinh ngạc.
Có cần phải chính xác như vậy không…
Tống Hân Nghiên duỗi tay về phía Dạ Vũ Đình: “Đưa điện thoại cho tôi đi.”
“Hân Nghiên…”
Dạ Vũ Đình bất lực thở dài: “Phụ nữ có lúc nên học cách giả ngốc.”
Tống Hân Nghiên hỏi vặn lại: “Giả ngốc có thể thay đổi sự thật không?”
Khương Thu Mộc ảo não lấy điện thoại trong tay Dạ Vũ Đình, nhét cho cô: “Xem đi, xem xong lòng chết lặng rồi sẽ không còn buồn nữa.”
Dạ Vũ Đình nhận mệnh mở khóa.
Lúc nãy Khương Thu Mộc tắt hơi gấp, không kịp thoát ra.
Vừa mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453486/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.