Tưởng Diệc Sâm an ủi vỗ vai Tưởng Dĩ Bình, nhưng lúc nói lại quay đầu nói với Tưởng Tử Hàn.
“Ba nói em ba tìm phụ nữ ở Hải Thành à? Phụ nữ ở phố nhỏ, chơi đùa còn được, chứ đưa về nhà thì có hơi quá rồi. Ba muốn tốt cho cậu thôi, em hai muốn được quan tâm như vậy còn không được đấy. Em ba, cậu biết chừng mực chút đi.”
Sắc mặt của Tưởng Dĩ Bình nhăn nhó không thôi, chợt hất tay Tưởng Diệc Sâm ra, tức giận nói: “Ai muốn quan tâm như thế chứ?”
“Rồi rồi rồi, em không muốn em không muốn, em chỉ ngưỡng mộ thôi.” Tưởng Diệc Sâm khuyên qua loa.
“Em thèm vào mà ngưỡng mộ!”
Tưởng Dĩ Bình cắn răng phủ nhận.
Ba vẫn đang cấp cứu ở bên trong, anh ta đè lại sự phẫn nộ cùng cực trong lòng, trừng mắt nhìn Tưởng Tử Hàn: “Nếu như ba có mệnh hệ gì, trách nhiệm do cậu hết đấy!”
Tưởng Tử Hàn làm như không nghe thấy lời hai người trước mặt đang nói, chỉ có câu cuối cùng là nghe lọt.
Ánh mắt anh lạnh lùng: “Tôi nói rồi, ông ta sẽ không sao đâu!”
“Ba ơi.”
Lời của Tưởng Tử Hàn vừa dứt, phía cuối hành lang vang lên một giọng nói non nớt giòn tan.
Một bóng người be bé chạy như bay từ cuối hành lang tới.
“Minh Triết, chậm chút thôi con, đừng để ngã...”
Phía sau thằng bé, mẹ của Tưởng Diệc Sâm, bác gái cả của Tưởng Tử Hàn Tạ Mỹ Lâm đuổi theo thở hổn hển.
Đứa bé chạy qua giữa Tưởng Tử Hàn và Tưởng Dĩ Bình, bổ nhào vào lòng của Tưởng Diệc Sâm.
“Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453483/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.