Khương Thu Mộc giả vờ không phát hiện ra điều gì cả, thoải mái nói: “Tớ xin lỗi vì chuyện ngày hôm nay nha. Tớ thật sự không biết anh ta sẽ đến. Nhưng mà cậu yên tâm, tớ đã đuổi anh ta đi giúp cậu rồi.”
Ánh sáng trong mắt Tống Hân Nghiên bỗng ảm đạm đi, cô mỉm cười: “Không sao hết, chuyện gì nên nói tớ đã nói rõ cả rồi.”
“Như vậy mới đúng, nếu đã thông suốt thì đừng để bản thân phiền lòng. Ôi trời, tớ không quen với nơi này chút nào, cậu ra ngoài đi dạo với tớ một lát nhé.”
Khương Thu Mộc vừa khoác tay Tống Hân Nghiên vừa nói. Cô ấy ngoái đầu, lướt qua cô rồi nhìn về phía giường bệnh: “Anh Dạ yên tâm, nhất định tôi sẽ mang người về đúng giờ cho anh, không ảnh hưởng đến việc bồi dưỡng tình cảm của hai người, càng không làm bóng đèn khi hai người ở cùng nhau đâu.”
Gương mặt của Tống Hân Nghiên lộ vẻ lúng túng.
Nhưng tâm trạng của Dạ Vũ Đình lại rất tốt, cảm thấy không sao hết: “Cô là bạn của Hân Nghiên thì cũng là bạn của tôi. Cô ở lại thì cô ấy cũng có người trò chuyện ở nơi xa lạ này. Tôi hoan nghênh cô còn không kịp nữa, sao lại không yên lòng được chứ.”
Khương Thu Mộc nhướng mày chớp mắt, cười hì hì nói: “Với lòng khoan dung độ lượng này của anh, tôi đảm bảo chắc chắn sẽ rất biết ý.”
Mặt của Tống Hân Nghiên đỏ lên, lặng lẽ nhéo cô ấy một cái.
Khương Thu Mộc đau đến mức hít ngược một hơi, cuối cùng cũng ngậm miệng lại.
…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453479/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.