Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc nói chuyện xong cũng chưa qua đó luôn.
Hai người đứng ở xa, nhìn Dạ Vũ Đình và Cố Vũ Tùng nói chuyện.
Bọn họ nói không to lắm, chỉ nghe được loáng thoáng, không rõ ràng.
Đột nhiên.
Sắc mặt của Dạ Vũ Đình bỗng thay đổi, ánh mắt đầy giận dữ, giọng nói cũng vô thức cao lên: “Cố Vũ Tùng, cậu đủ rồi đấy! Tôi đánh cược cả hai chân mình, thậm chí có thể không còn là đàn ông cả nửa đời sau để cứu Hân Nghiên, tại sao tôi lại phải chịu đựng sự sỉ nhục của cậu như vậy!”
Khương Thu Mộc chợt trợn to mắt, không tin được hỏi Tống Hân Nghiên: “Anh ta nói… thật đấy hả?”
Lông mày thanh tú của Tống Hân Nghiên khẽ cau lại, mím môi gật đầu.
Bên kia, Cố Vũ Tùng nhởn nhơ nói: “Nói không chừng là do anh dùng sức quá độ, không kiểm soát tốt mình thì sao? Cũng có thể do kỹ năng của người mà anh tìm đến không tốt lắm, đánh mạnh quá.”
Dạ Vũ Đình giận đến nỗi sắc mặt chuyển hết xanh lại trắng, trừng mắt nhìn Cố Vũ Tùng, thả phanh tay ra, điều khiển xe lăn đi.
Tống Hân Nghiên không nghe được Cố Vũ Tùng nói gì, nhưng chẳng cần nghĩ cũng biết chắc chắn là nói mấy lời không hay ho gì với Dạ Vũ Đình rồi.
Cô bước đến, nắm lấy tay cầm trên xe lăn, lúc rời đi còn nhìn về phía Cố Vũ Tùng: “Cậu Cố, mọi người đều là người có thân phận cần thể diện, nói chuyện thì phải để lại đường lui thì sau này mới gặp lại nhau vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453474/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.