Tống Hân Nghiên gật đầu xong đi ra ngoài: “Xong thì gọi tôi.”
Dạ Vũ Đình cũng không gọi.
Tống Hân Nghiên tự canh thời gian, gõ cửa nhắc nhở rồi mới đẩy cửa đi vào.
Dưới gầm giường bệnh có ngăn kéo che lại, bô đi tiểu để bên trong.
Cô cứ thế mang vào WC đổ, rửa sạch xong lại mang ra, để trên ngăn kéo dưới giường.
Chẳng thèm để ý mà cười: “Anh không cần để ý chi cho mệt người, nếu như thật sự không chấp nhận được thì cứ coi tôi là bác sĩ đi. Trong mắt bác sĩ thì bệnh nhân chẳng phân nam nữ gì đâu.”
Dạ Vũ Đình: “…”
Rõ ràng trong lòng Tống Hân Nghiên bây giờ anh ta cũng chỉ là một bệnh nhân mà thôi.
…
Dù sao Dạ Vũ Đình cũng mới làm phẫu thuật xong, sức khỏe không tốt, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Di động của Tống Hân Nghiên vang lên, có cuộc gọi đến.
Cô nhìn Dạ Vũ Đình, đi ra ngoài nhận cuộc gọi.
“Đầu Gỗ à.”
Tống Hân Nghiên sảy thai còn chưa hồi phục hoàn toàn, hai ngày nay lại không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt ảm đạm tiều tụy, nhìn qua còn giống bệnh nhân hơn cả Dạ Vũ Đình đang nằm trong phòng bệnh.
Khương Thu Mộc liếc phát đã thấy bất thường: “Cậu sao vậy? Sao cậu lại tiều tụy như thế?”
“Không có gì. Chắc tại mới đến nên chưa thích nghi được thôi.”
“Tống Hân Nghiên, hai đứa mình là ai hả, cậu nói dối nửa chữ thôi tớ liếc mắt cũng biết đó! Một là nói thật đi, hai là tớ lập tức mua vé máy bay đuổi qua bên đó, cậu tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453470/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.