Lệ Anh Vũ thành thật lắc đầu: “Chưa từng.”
Khóe môi Dạ Vũ Đình khẽ nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng: “Những người ngang bướng, cậu cứu cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ quay lại tát cậu một cái. Muốn thu phục cô ấy thì phải dồn vào chỗ chết, đến khi cô ấy không còn sự bướng bỉnh nữa, nhìn thấy cậu là sợ. Thói quen sợ sệt sẽ sinh ra sự ỷ lại và thuần phục theo bản năng.”
Anh ta liếc nhìn Lệ Anh Vũ, đắc ý nói: “Vận may của tôi lúc nào cũng rất tốt. Lúc đang lo không biết nên ra tay như thế nào, cô ấy lại tự cho tôi cơ hội đến cửa. Anh Vũ, nhớ kỹ, bây giờ còn chưa đủ thê thảm đâu!”
Trong lòng Lệ Anh Vũ rùng mình, tự cảm thấy mình may mắn.
May mà bọn họ không phải kẻ thù!
Dạ Vũ Đình thật đáng sợ!
Cũng quá tàn nhẫn!
Nếu như mình gặp cảnh ngộ này, nhất định sẽ không phải là đối thủ của anh ta!
Dạ Vũ Đình uống một hớp cạn ly rượu, hờ hững dặn dò: “Đi đi, làm cô ấy thảm hại hơn nữa!”
“… Được.”
Lệ Anh Vũ đứng lên, quay người đi ra ngoài.
….
Công ty trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Nghiên Mị.
Cuối cùng cũng tan sở.
Khương Thu Mộc cùng Tống Hân Nghiên chịu đựng cả ngày ở công ty. Vừa đến giờ tan sở, cô ấy lập tức lôi Tống Hân Nghiên khỏi bàn làm việc: “Tan sở rồi, đi mau, đi ăn cơm thôi.”
“Bây giờ còn sớm, tớ muốn sửa lại kế hoạch mới trong tay. Dư luận bên ngoài đang áp đảo, đáp trả thế nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453445/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.