Khương Thu Mộc cầm lấy chùm chía khóa và nhét vào tay Tống Hân Nghiên: “Cầm lấy đi, nhà họ Tưởng rất giàu, không thiếu chút da lông này đâu. Nếu cậu cảm thấy ở đó khó chịu thì trước hết cứ chuyển ra ngoài ở. Nếu cậu còn muốn tiếp tục với Tưởng Tử Hàn, có lẽ căn nhà này sẽ là bước ngoặt giữa hai người. Suy cho cùng, hai người cũng đã sống chung ở đó lâu vậy rồi…”
Tống Hân Nghiên nhìn chùm chìa khóa trong tay, không lên tiếng.
Khương Thu Mộc khép tay cô lại rồi đẩy cô ra ngoài: “Đi nhanh đi, đợi truyền dịch xong thì tớ sẽ xuất viện về nhà ngay, cậu cứ ở mãi chỗ này của tớ sao được?”
“Đầu Gỗ, cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn cái khỉ gì, cút nhanh!”
Khương Thu Mộc đẩy người ra ngoài, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
Tống Hân Nghiên nắm chặt chìa khóa trong tay.
Cố Vũ Tùng nói đúng, nếu cô vẫn không muốn từ bỏ thì chỉ có thể đợi Tưởng Tử Hàn nguôi giận.
Lúc cô định rời đi, cửa phòng bệnh phía sau đúng lúc mở ra.
Khương Thu Mộc đứng nghiêm túc bên trong cửa: “Nghiên à, tớ nghĩ xong rồi, tuy có mấy lời chắc cậu không muốn nghe nhưng tớ vẫn phải nói.”
Tống Hân Nghiên nhìn cô ấy.
Khương Thu Mộc cắn môi: “Thân là phụ nữ đừng quá khờ khạo. Cậu và Tưởng Tử Hàn đã ký giấy ly hôn, hơn nữa nhìn tác phong làm việc mạnh mẽ dứt khoát của Tưởng Tử Hàn, e rằng cậu muốn nối lại tình xưa sẽ rất khó. Dù sao cậu cũng phải chừa cho mình một đường lui…”
Tâm trạng vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453442/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.