Tống Dương Minh không thèm để tâm đến Tống Quốc Bảo đang tức tới mức thở hổn hển: “Tống Thị đã được Hân Nghiên thu mua, nói trắng ra là Hân Nghiên đã mua lại với giá cao từ trong tay các người. Tống Thị đến tay em ấy cũng là bởi vì sau khi ông nội mất thì không ai trong số các người bao gồm bác cả, ba tôi và cả chú ba đây đủ năng lực để điều hành Tống Thị. Bây giờ vẫn còn ăn uống thơm ngon là đã tốt lắm rồi. Chú ba cũng có tiền để chu cấp cho mấy chim oanh chim yến ngoài kia, cũng nên thấy đủ rồi chứ.”
Giọng nói của anh ấy không mang theo cảm xúc: “Nếu Hân Nghiên nhẫn tâm hơn chút mà chờ các người phá sản rồi mới đến tiếp nhận, đến khi đó các người đừng nói chi là ở biệt thự, chỉ riêng tiền nợ thôi cũng đủ nghẹn chết rồi. An phận sống qua ngày không tốt à? Vì sao vẫn không chịu buông tha cho một cô bé như thế?”
Tống Quốc Bảo tức giận đến mức mặt đỏ lựng, biểu cảm phức tạp, ông ta chỉ vào Tống Dương Minh cả nửa ngày trời vẫn không nói nên lời.
“Tôi nói xong rồi, tốt nhất là chú ba nên dọn sạch những cái đuôi kia rồi giấu cho kỹ vào, đừng để tôi tìm thấy bằng chứng. Nếu không, tôi sẽ không nói chuyện với chú bằng giọng điệu tốt đẹp như hôm nay đâu.”
Dứt lời, Tống Dương Minh xoay người rời đi.
Tống Quốc Bảo hung hăng đá vào chiếc ghế dựa trước mặt: “Đùa cái gì thế!”
Ngẫm lại là cảm thấy uất ức, ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453429/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.