Chúc Minh Đức: “…”
Cậu Cố, dù gì thì cậu cũng là người thừa kế của Cố Thị cơ mà, người nhà cậu có biết cậu nhát gan thế này không?
Tưởng Tử Hàn cứ như chẳng nghe thấy Cố Vũ Tùng nói gì cả, lấy điện thoại ra, đọc đi đọc lại những dòng xin lỗi nhận sai mà trước đó Tống Hân Nghiên đã gửi trên Zalo.
Một cô gái nhỏ bé quyết đoán như thế mà lúc nói xin lỗi lại tỏ ra tự ti yếu đuối đến vậy.
Trái tim Tưởng Tử Hàn bỗng như quặn thắt, nỗi hối hận dần lan rộng khắp tâm trí.
Anh đã cố kìm lại mà tỏ ra phớt lờ cô những ngày qua, nhưng lại đúng lúc lại gặp chuyện thế này, dù cô có mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái mà thôi.
Khi đó cô ấy phải bất lực biết bao…
Nghĩ đến những điều này, Tưởng Tử Hàn lại cảm thấy ngột ngạt, cất điện thoại đi.
…
Xưởng gia công.
Tưởng Tử Hàn mặc một bộ vô trùng rồi vào trong phân xưởng.
Từ phía xa đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang ôm vật liệu đi lại giữa công nhân ở từng hàng dây chuyền.
Kiểm tra chất lượng, đóng gói, vận chuyển… Chỗ nào thiếu người thì cô luôn là người xuất hiện ở đó đầu tiên.
Phần tóc lộ ra bên ngoài mũ vô trùng ướt sũng, dính cả vào mặt nhưng cô lại chẳng cảm nhận được.
Trái tim Tưởng Tử Hàn trùng xuống, rảo bước qua đó rồi cứ thế ôm lấy một hộp hàng trong tay cô lên.
Tự nhiên trên tay trống không, Tống Hân Nghiên ngơ ngác.
Tưởng Tử Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453424/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.