Tống Hân Nghiên trở lại công ty, liên lạc với Tưởng Tử Hàn một lần nữa.
Di động vẫn tắt máy.
Cũng có thể không phải tắt máy mà là anh đã cho cô vào danh sách đen rồi.
Cô cười tự giễu, mở Zalo của anh ra.
Trong khung chat vẫn chỉ có nội dung xin lỗi trước đó của cô.
Trong lòng Tống Hân Nghiên cảm thấy đắng chát.
“Em đã chấm dứt hợp đồng với Dạ Vũ Đình rồi. Không chỉ anh ta mà tất cả các đơn đặt của khách hàng mà anh ta giới thiệu em cũng đã hủy hết. Hôm đó em từ chối sự giúp đỡ của anh, không phải là vì em không muốn được anh hỗ trợ. Chỉ là… Thật sự xin lỗi anh. Anh yên tâm, sau này nhất định sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa đâu. Nếu không dựa vào anh, em cũng sẽ không dựa vào bất kỳ người đàn ông nào cả…”
Tin nhắn gửi đi, bên kia không trả lời lại.
Tống Hân Nghiên cười khổ, cất điện thoại đi. Cô vừa chuẩn bị làm việc thì Cố Vũ Tùng đến.
Đây là lần đầu tiên anh ta đến văn phòng của Tống Hân Nghiên.
Nhìn thấy nguyên một chiếc tủ trên tường đều là mỹ phẩm và các sản phẩm chăm sóc da, anh ta sửng sốt mất một lúc lâu: “Những thứ này đều là công ty của chị sản xuất à?”
“Ừ.”
Tống Hân Nghiên trả lời ngắn gọn, cô bảo Tô Diễm An mang cà phê vào.
“Cậu Cố, Tưởng Tử Hàn anh ấy…”
Nhắc đến Tưởng Tử Hàn là Cố Vũ Tùng cảm thấy mặt mình đau rát.
Ai cũng bảo đánh người không đánh vào mặt, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453418/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.