Theo lực kéo của Dạ Vũ Đình, Tống Hân Nghiên ngã vào lồng ngực anh ta.
Dạ Vũ Đình theo bản năng đỡ lấy eo cô.
Hai người đều bị dọa sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, tim đập “thình thịch” không ngừng.
Tống Hân Nghiên cảm giác được bàn tay ấm nóng đặt trên eo mình, vừa đứng vững lại đã nhanh chóng rời khỏi cái ôm của Dạ Vũ Đình.
“Không sao chứ?” Trên mặt Dạ Vũ Đình không còn ý cười nữa mà mang theo chút rầu rĩ.
“Không sao, cảm ơn anh.”
Dạ Vũ Đình nhìn cô, hơi thất thần, không nói gì.
Tống Hân Nghiên có chút xấu hổ, cảm ơn lần nữa rồi vội vàng chạy đi.
Mãi đến khi bóng dáng cô đã biến mất trong tầm mắt, Dạ Vũ Đình mới hoàn hồn, xoay người vào phòng.
Cách đó không xa.
Tưởng Tử Hàn thấy người đàn ông hơi quen quen nhưng không thể nhớ nổi đó là ai.
Khuôn mặt đẹp trai của anh lập tức sa sầm xuống, ánh mắt lạnh lùng như một mũi tên, sự phẫn nộ dâng trào như có thể ăn tươi nuốt sống người khác.
…
Tống Hân Nghiên nhanh chân rẽ vào một góc, mãi cho đến khi khuất tầm mắt người phía sau, cô mới dừng lại.
Cô vịn vào tường một lát, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì cửa phòng phía sau đột nhiên bị mở ra, một cánh tay vươn tới túm chặt vai áo choàng tắm của cô rồi kéo vào phòng.
“A!”
Tống Hân Nghiên sợ hãi kêu lên, lập tức trở tay dùng hợp đồng đập lên người phía sau.
Khi hợp đồng sắp rơi lên khuôn mặt đẹp trai đến mức nhân thần căm phẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453406/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.