Tống Hân Nghiên đội mũ che đi vết thương trên trán rồi bước vào trong phòng bảo vệ luận án.
Giáo viên hướng dẫn vẫn là ba người kia.
Có thể nói, bài luận án của Tống Hân Nghiên đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mấy giáo viên hướng dẫn. Trước đó họ đã nghiên cứu nó bảy bảy bốn chín lần rồi, cho nên chỉ hỏi có mấy câu đã để cô thông qua một cách thuận lợi.
Lúc ra khỏi phòng bảo vệ luận án, giáo sư Dương vui vẻ chúc mừng Tống Hân Nghiên: “Khổ tận cam lai, cuối cùng thì chuyện bằng tốt nghiệp cũng đã ổn rồi! Chỉ tiếc đã bỏ lỡ mất cuộc thi kia chỉ vì mấy chuyện không đâu.”
Tống Hân Nghiên khẽ mỉm cười: “Thật ra đối với em thi đấu gì đó cũng chỉ là thêu hoa trên gấm thôi, không hề quan trọng. Dù thắng hay không thì sản phẩm mới đưa ra thị trường của em cũng sẽ thành công.”
Giáo sư Dương rất hài lòng với cách nghĩ của cô: “Người làm nghiên cứu đúng là cần có thái độ không so đo thiệt hơn này của em. Hân Nghiên, cô rất coi trọng em.”
Bà ấy thở dài: “Cũng do cô có lỗi với em. Cô vốn định tìm trợ lý cho em, kết quả lại loạn thành ra như thế. Cô đã phản ánh lại với trường về chuyện em nhờ cô xin tha cho họ rồi. Nhưng mà việc lần này gây ảnh hưởng quá xấu, bị đuổi là điều không thể tránh khỏi, nhưng cá nhân cô vẫn có thể giới thiệu công việc phù hợp cho hai em ấy. Trường học không truy cứu trách nhiệm của cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453401/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.