Sau khi vụ luận văn xoay chiều, hiệu suất của Nghiên Mị lập tức hồi phục trở lại, cổ phiếu cũng tăng lên.
Tống Hân Nghiên bận rộn, vừa mới thở ra một hơi thì tin nhắn Zalo của giáo sư Dương gửi tới.
“Hân Nghiên à, trường học đã chân thành nhận lỗi rồi, em nhanh chóng nhân lúc rảnh rỗi thì về một chuyến đi. Đừng có nói với cô là không rảnh. Nếu em không rảnh, người làm giáo viên như cô sẽ tự mình tới công ty đợi đến khi nào em rảnh thì thôi.”
Bà lão đã một bó tuổi rồi, Tống Hân Nghiên cũng không thật sự dám để cho bà ấy tới công ty chờ mình.
Cô vội nhắn lại: “Mấy hôm nay bận quá, em quên mất. Em sẽ lập tức về ngay đây ạ.”
Tống Hân Nghiên về trường học.
Vừa đến cửa phòng thí nghiệm thì đã bị Lý Lâm Tân và Hoàng Bảo Châu với vẻ mặt tiều tụy ngăn lại.
Hai người ngấn lệ, quỳ xuống trước mặt cô.
Lý Lâm Tân nói: “Đàn chị Tống, bọn em biết sai rồi, bọn em cũng đã làm theo yêu cầu của chị, hẹn Trương Bội Linh ra rồi. Tuy rằng không thể giúp được gì, nhưng bọn em biết hối hận rồi, chị cũng từng nói sẽ cho bọn em cơ hội hối lỗi mà.”
Hoàng Bảo Châu túm ống quần Tống Hân Nghiên: “Đàn chị, xin chị đấy, cho bọn em một cơ hội đi. Bây giờ chỉ có chị cầu xin nhà trường cho bọn em thì trường học mới có thể xử lý nhẹ tay. Nhà em ở nông thôn, cả nhà thắt lưng buộc bụng mới có tiền cho em học đại học, em thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453392/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.